Kỷ Hiết Nhan đưa khăn giấy cho Ngôn Sâm: “Con trai cậu nói với tôi.”
Ngôn Sâm nhận tờ khăn giấy, gò má đỏ chót, cuống họng cậu còn có chút ngứa, lại trầm thấp ho một tiếng: “Nói, nói cái gì?”
Kỷ Hiết Nhan cầm cái muỗng sứ, nhẹ nhàng khuấy cháo hoa trong bát: “Nói tôi và mẹ của nó trông rất giống nhau.”
Ngôn Sâm không dám nhìn đôi mắt của Kỷ Hiết Nhan, chỉ dám nhìn chăm chú vào bàn tay hắn, những ngón tay kia, vừa trắng vừa dài, khớp xương rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ. Ngôn Sâm nhớ đến xúc cảm mỹ diệu khi bàn tay ấy nắm lấy eo của cậu, lặng lẽ nuốt nước miếng, dời ánh mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn sáng trên bàn: “Anh với cô ấy, quả thực rất giống.”
Quả nhiên trên đời không có yêu thích vô duyên vô cớ. Mặc dù đã làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe thấy Ngôn Sâm nói ra câu này, Kỷ Hiết Nhan vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn Kỷ Hiết Nhan lại cũng có ngày này.
“Mặt mũi thằng bé là giống mẹ, phải không?”
Ý tứ trong lời nói này quá mức rõ ràng, Ngôn Sâm lúng túng gật đầu: “Ừ, giống cô ấy.” Như nhớ đến gì đó, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên ôn nhu, “Cô ấy rất đẹp, là người đẹp nhất mà em từng gặp trong đời này.”
Kỷ Hiết Nhan buông cái muỗng, không tâm tình ăn tiếp, hai tay khoanh lại dựa người vào lưng ghế: “Tại sao ly hôn?”
Ngôn Sâm cúi đầu, nhìn hai tay đang xoắn lại với nhau của chính mình: “Cô ấy quá tốt, em không xứng.”
Nói thẳng bị quăng là được rồi, Kỷ Hiết Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, lại hỏi: “Cậu từ lúc nào thì bắt đầu thích đàn ông?”
Đầu Ngôn Sâm dường như cúi xuống càng thấp hơn nữa, mặt đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.
Kỷ Hiết Nhan nhíu màu: “Không phải là sau khi nhìn thấy tôi mới…”
Ngôn Sâm khó khăn gật đầu.
Kỷ Hiết Nhan có chút ghét bỏ. Nam nữ muốn trèo lên giường của hắn nhiều không kể xiết, không người nào không thuộc dạng tướng mạo xuất sắc, như Ngôn Sâm khắp mọi mặt đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nếu là trước đây, hắn cũng sẽ chẳng nhìn nhiều.
Trời mới biết tối qua trúng cái gì tà.
Không chỉ nhìn, còn ngủ.
Vừa nghĩ tới đó, Kỷ Hiết Nhan cũng nổi lên ghét bỏ chính mình. Ghét bỏ xong, vẫn quyết định ở lại mấy ngày.
Ai bảo đứa bé kia khiến người thích như thế.
Kỷ Hiết Nhan giương mắt nhìn về phía Ngôn Miểu đang ngồi trên ghế sa lông cười khanh khách, ở trong lòng nói.
“Quần áo của cậu tôi mặc khó chịu, không có lớn hơn một chút sao?”
Ngôn Sâm rửa sạch sẽ cái bát cuối cùng, bỏ vào trong tủ đựng chén đĩa, lau khô tay, cởi tạp dề, nói với Kỷ Hiết Nhan: “Có, để em lấy cho anh.”
Kỷ Hiết Nhan đi theo Ngôn Sâm vào phòng ngủ, thấy cậu khom lưng kéo ngăn kéo lớn phía dưới bên trái tủ quần áo, lấy ra mấy bộ quần áo mặc ở nhà, đều là chất liệu thuần bông, mềm mại rộng rãi. Ngôn Sâm đỏ mặt, đưa một bộ trong số đó cho Kỷ Hiết Nhan: “Những cái này là em trước đây… Mặc lúc mập.” Thấy Kỷ Hiết Nhan không có ý đưa tay nhận lấy, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, Ngôn Sâm vội vàng nói, “Nếu không anh ở nhà chờ em một chút, em đi ra ngoài mua đồ mới cho anh.”
Kỷ Hiết Nhan nhận quần áo, hơi nhíu mày: “Đừng mua, tôi không tin tưởng ánh mắt của cậu.”
Cầm quần áo ném trên giường, cởϊ áσ ra ngay trước mặt Ngôn Sâm.
Ánh mắt Ngôn Sâm chạm đến nửa người trên cởi trần của Kỷ Hiết Nhan, mặt đỏ bừng bừng kịch liệt, quay người kéo cửa ra, đột nhiên phát hiện không đúng.
Cậu kéo chính là cửa tủ quần áo…
Ngôn Sâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hận không thể tìm cái khe mà chui vào.
Kỷ Hiết Nhan thấy Ngôn Sâm đột nhiên đâm đầu vào trong tủ quần áo, nghi hoặc mặc đồ, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Ngôn Sâm tiện tay cầm một bộ đồ ngủ, đưa lưng về phía Kỷ Hiết Nhan: “Em, đi tắm.”
Kỷ Hiết Nhan đột nhiên duỗi tay kéo cậu vào trong l*иg ngực: “Tối hôm qua không tắm? Hử?”
Giọng nói của Kỷ Hiết Nhan cùng bề ngoài của hắn như thế, sức mê hoặc không hề tầm thường, âm thanh giương lên của từ đơn cuối cùng khiến Ngôn Sâm nghe thấy run chân. Cậu hận chính mình không có tiền đồ, mỗi khi thấy Kỷ Hiết Nhan đều không thể khép chân, không thể nhúc nhích.
Thật không có tiền đồ.
“Tắm, tắm rồi.” Tuy rằng vạn phần không muốn, Ngôn Sâm vẫn là nắm lấy tay Kỷ Hiết Nhan bỏ ra, “Em tắm lại một lần.”
“Lại câu dẫn tôi.” Kỷ Hiết Nhan lại kéo người ôm vào trong l*иg ngực.
Eo Ngôn Sâm cũng mềm nhũn, chỉ còn giọng nói gắng gượng: “Không có mà.”
“Vậy tại sao lại tắm thêm một lần?” Kỷ Hiết Nhan cúi đầu khẽ cắn lỗ tai ửng hồng của Ngôn Sâm, “Còn không phải là vì mời tôi đi vào.”