Chương 11

Cố Bắc Nguyệt không trả lời ngay, mà nhìn về phía Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch chột dạ!

Cô nghĩ, có lẽ lúc nãy do cô mạo phạm Long Phi Dạ cho nên anh mới kết luận cô không có tiêu chuẩn nghề nghiệp. Cô thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mà!

Hiện giờ Long Phi Dạ chắc chắn coi cô là loại hoa si chủ động yêu thương nhung nhớ anh, chắc anh vẫn chưa kể chuyện vừa rồi cho Cố Bắc Nguyệt đúng không?

Quá mất mặt!

Hàn Vân Tịch xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái khe trên mặt đất chui vào, cô quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Cố Bắc Nguyệt.

“Như thế nào, từ chối tiếp nhận bệnh nhân không chen ngang khi cấp cứu, chính là không có tố chất nghề nghiệp, tiêu chuẩn nghề nghiệp sao? Chẳng lẽ phải phục vụ tư bản thì mới được coi là có tiêu chuẩn nghề nghiệp? Trình độ nghề nghiệp của bệnh viện tư nhân các anh còn không giống với bệnh viện công sao? Nhờ anh chuyển lời lại cho Long tiên sinh, chuyện mạo danh thay thế gần đây, tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của bác sĩ Hàn! Nếu muốn hủy hợp đồng, đó cũng phải là bác sĩ Hàn yêu cầu hủy hợp đồng với các anh, chứ không phải các anh đuổi bác sĩ Hàn đi!”

Cố Bắc Nguyệt nghi hoặc nhìn Ninh Thừa đang tức giận không nhỏ, yếu ớt nói: “Chuyện mạo danh, chúng ta sẽ bàn bạc sau. Mà luật sư Ninh nói quá lời rồi, chuyện này bên chúng tôi cũng là người bị hại, trách nhiệm ở trên người Đoan Mộc Dao. Hơn nữa, sự việc được ngăn chặn kịp thời, cũng không gây ra tổn thất danh dự của bác sĩ Hàn.”

“Nhưng mà có tiềm tàng nguy cơ tổn thất danh dự. Cung cấp môi trường làm việc tốt và bảo vệ danh dự của công nhân viên chức không phải là nghĩa vụ của mấy người sao!” Ninh Thừa lại phản bác.

Khóe miệng Cố Bắc Nguyệt hơi co rút, vẫn nhẫn nại giải thích: “Thật ra, Long tiên sinh nói bác sĩ Hàn không có tiêu chuẩn nghề nghiệp, cũng không phải vì chuyện không cho chen ngang. Mà là như vậy, Long tiên sinh nói..."

Hàn Vân Tịch vội vàng ngắt lời: “Được rồi, đuổi việc tôi thì đuổi việc tôi, cũng không cần bồi thường cho tôi. Hiện tại tôi đi luôn!”

“Nếu luật sư Ninh đã hỏi, tôi vẫn phải giải thích rõ ràng.” Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

Ninh Thừa tưởng Hàn Vân Tịch sợ Long Phi Dạ, lập tức nói: “Đương nhiên phải giải thích rõ ràng, nếu giải thích không rõ ràng, bác sĩ Hàn có quyền kiện các người tội bôi nhọ danh dự.”

“Không cần, không cần...”

Hàn Vân Tịch đang muốn đi, Ninh Thừa lại kéo cô ngồi xuống.

Cố Bắc Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp nói: "Long tiên sinh nói bác sĩ Hàn đã vi phạm yêu cầu cơ bản nhất của bệnh viện Lăng Vân đối với bác sĩ. Hơn nữa, cũng thiếu tố chất cơ bản nhất của bác sĩ!"

Ninh Thừa một bước cũng không nhường, nói: “Xin giải thích rõ ràng! Cô ấy vi phạm yêu cầu nào? Thiếu tố chất cơ bản nào?"

Hàn Vân Tịch cúi đầu, sắp khóc rồi.

Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc giải thích: “Long tiên sinh nói, bác sĩ Hàn đi giày cao gót trong lúc làm việc, vi phạm quy định của bệnh viện. Trong thời gian công tác cô phóng túng sở thích, quá để ý hình tượng của mình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc, là biểu hiện cực kỳ vô trách nhiệm đối với bệnh nhân."

Lời này vừa vang lên, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống giày cao gót trên chân mình, Ninh Thừa cũng đồng thời nhìn lại, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt lại mơ hồ...

Cố Bắc Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu bác sĩ Hàn đi giày cao gót, đi đường hao hết sức, một khi gặp phải bệnh nhân cần cấp cứu, tất nhiên sẽ chậm trễ thời gian cứu chữa.”

Ninh Thừa biết Hàn Vân Tịch thích đi giày cao gót, nhưng không biết lúc cô làm việc cũng đi giày cao gót.

Anh ta có chút xấu hổ, nhưng vẫn theo lý tranh luận thay cho Hàn Vân Tịch: "Đây là vấn đề thói quen cá nhân của bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn làm việc ở bệnh viện Lăng Vân hai năm, vì sao bệnh viện lại không đưa ra vấn đề này? Bệnh viện cũng có trách nhiệm giám sát, phải không? Hơn nữa, từ khi bác sĩ Hàn công tác đến nay, có lần nào bởi vì giày cao gót mà chậm trễ cấp cứu không?"

“Nhưng có tiềm tàng khả năng như vậy nha!" Cố Bắc Nguyệt lập tức lấy lời Ninh Thừa vừa nói phản kích.