Văn phòng viện trưởng bệnh viện tư nhân cao cấp thành phố Đông Hải.
"Bốp" một tiếng, một tệp giấy ca bệnh dày bị ném ở trên bàn, khuôn mặt Viện trưởng Lâm tái xanh, nói: “Hàn Vân Tịch, Long tiên sinh là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lăng Vân, cô phải ưu tiên giải độc cho ngài ấy trước!”
Đối mặt cơn tức giận của Viện trưởng, hai tay Hàn Vân Tịch vẫn đút ở trong túi áo blouse trắng, biểu cảm bình tĩnh.
“Viện trưởng Lâm, thật xin lỗi, Long tiên sinh trúng độc rắn mãn tính, không phải tình huống khẩn cấp nên tôi không cho phép chen ngang.”
“Ý cô là gì? Cô phải hiểu, nơi này là Lăng Vân!” Viện trưởng tức giận đến mức vỗ bàn đứng lên.
“Viện trưởng, tôi nhắc lại một lần nữa, Long tiên sinh không mắc bệnh khẩn cấp, mặc kệ anh ta là ai, ở trước mặt bác sĩ người người…”
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Viện trưởng Lâm lập tức ngắt lời: “Đủ rồi, đừng nói với tôi cái gì mà ở trước mặt bác sĩ mọi người đều bình đẳng, chỉ có phân chia nam nữ. Hàn Vân Tịch, tôi nói cho cô biết, lập tức đi giải độc cho tôi, nếu không từ hôm nay trở đi cút khỏi giới y học!”
Cảnh cáo cô?
Vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ sợ hãi, nhưng không, cô vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, chẳng quan tâm, thái độ của cô nghiêm túc hơn không ít: “Viện trưởng Lâm, ở trước mặt tôi cũng không phân biệt nam nữ, chỉ có hai loại người, người tôi muốn cứu và người tôi không muốn cứu, tôi không muốn cứu Long tiên sinh, ông mời người khác đi!”
Nói xong, cô nở nụ cười lễ phép, xoay người rời đi, thân thể nhìn như gầy yếu tao nhã mà thong dong, điềm tĩnh tốt đẹp lại có một loại ngạo cốt không thể bỏ qua.
Nhưng mà, sau khi Hàn Vân Tịch rời đi, Viện trưởng Lâm chẳng những không tức giận, ngược lại ha hả cười lạnh, ông ta đã dự đoán được Hàn Vân Tịch phản cảm chen ngang, sẽ không đồng ý. Ông ta cầm điện thoại lên, bấm số phòng trực ban của phòng bệnh VIP.
“Alo, tôi là Viện trưởng Lâm, tình huống hiện tại của Long tiên sinh như thế nào?”
“Viện trưởng, Long tiên sinh đã hôn mê, hai vệ sĩ của ngài ấy chặn ở cửa, ngay cả y tá cũng không cho vào, nói muốn bác sĩ Hàn tới.”
“Được, tôi biết rồi.”
Viện trưởng Lâm cúp điện thoại, chần chờ một chút, rất nhanh liền gọi điện thoại cho Đoan Mộc Dao.
“Này Dao Dao, phòng VIP bên kia bác đã sắp xếp xong rồi, con lập tức qua đó. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, con chính là Hàn Vân Tịch.”
“Cảm ơn bác Lâm!”
Đoan Mộc Dao là con gái của cổ đông thứ hai của tập đoàn Lăng Vân, cũng là đại mỹ nhân nổi tiếng của thành phố Đông Hải. Cô ta còn là sinh viên trường y, kỳ nghỉ hè này vừa về nước, được sắp xếp đến bệnh viện Lăng Vân thực tập.
Đoan Mộc thị và Long thị là thế giao, cả thành phố Đông Hải đều truyền ra tin tức Đoan Mộc thị và Long thị chuẩn bị là thông gia với nhau, chờ đến khi Đoan Mộc Dao tốt nghiệp, Long Phi Dạ sẽ cưới Đoan Mộc Dao.
Đáng tiếc, sự thật cũng không phải như thế.
Trên thực tế, cái nói liên hôn giữa hai nhà, cũng chỉ là lời đùa giỡn giữa cha Long Phi Dạ lúc say rượu nói với cha của Đoan Mộc Dao là Đoan Mộc Sùng Bình mà thôi.
Ba năm trước cha của Long Phi Dạ qua đời, Long Phi Dạ chính thức tiếp quản tập đoàn tài chính Long thị, thông qua giao dịch cổ phần thô bạo đơn giản, thu mua cổ phần của mười vị cổ đông của tập đoàn Lăng Vân, nhảy lên trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lăng Vân, trực tiếp đè thấp Đoan Mộc Sùng Bình, trở thành người có quyền lên tiếng nhất của tập đoàn Lăng Vân.
Long Phi Dạ tàn nhẫn, tác phong bá đạo nổi tiếng trong giới đầu tư, Đoan Mộc Sùng Bình vô cùng lo lắng mình sẽ bị đá ra khỏi tập đoàn Lăng Vân, cho nên nảy ra chủ ý liên hôn.
Đoan Mộc Dao ái mộ Long Phi Dạ từ khi còn nhỏ, cho nên vô cùng phối hợp với chủ ý của cha mình.
Ba phút sau, Đoan Mộc Dao xuất hiện ở toà nhà cao ốc VIP, cô ta thay đổi thẻ tính danh có viết tên Hàn Vân Tịch, thông qua thang máy chuyên dụng đi thẳng đến tầng cao nhất.
Có Viện trưởng Lâm an bài, Đoan Mộc Dao một đường thông suốt, đi thẳng đến cửa căn phòng giải phẫu Long Phi Dạ.
Vệ sĩ bên người Long Phi Dạ là Sở Tây Phong và Từ Đông Lâm đứng ở cửa. Sở Tây Phong hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, xuất thân quân nhân, tư thế đứng tiêu chuẩn, biểu cảm nghiêm túc. Ngoài ra, Từ Đông Lâm tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cậu ta miễn cưỡng tựa vào tường, nhìn thì giống người lười nhác nhưng thật ra rất khôn khéo thông minh.
Đoan Mộc Dao vốn đã khẩn trương, vừa nhìn thấy hai người bọn họ lại càng khẩn trương hơn.