Đã là canh bổ dưỡng Vân môn chủ tự tay hầm, hắn tất nhiên nào dám uống, uống được hay không là một chuyện, cái chính là uống xong sẽ bị Thất đệ đuổi đánh khắp Nhạn thành kìa, nói chung là không lợi lộc gì hết. Bình Lạc Vương phiền muộn vì bị ép phải đáp ứng yêu cầu vô lí của đối phương, chỉ đành buồn bã tiếp tục trông bếp, nhân thể nhớ thương Giang Lăng Phi một phen, cũng không biết tình hình ở gia nghiệp lớn nhất giang hồ kia thế nào rồi.
Tại thành Đan Phong, tuyết rơi trong mưa phùn, khắp nơi đều là băng lạnh. Cổng nhà nào cũng treo đèn l*иg đỏ, mà vẫn chẳng toát ra được không khí náo nhiệt của ngày Tết, dân chúng đều đang rỉ tai nhau—sơn trang Giang gia ở phía nam gần đây cực kì bất ổn, do chưởng môn Giang Nam Đấu bệnh liệt giường, đường chủ khắp nơi đã bắt đầu rục rịch, chắc là sắp xảy ra nhiễu loạn lớn đến nơi rồi.
Một thiếu niên cầm dù hoa mai, đơn độc đi dưới mưa tuyết, thân mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha, khuôn mặt thanh tú tuấn mĩ. Người vừa bước vào biệt viện, thủ vệ rào rào khom người hành lễ: "Cửu thiếu gia."
Giang Lăng Thần đưa dù cho hạ nhân, nhận lấy hộp cơm từ tay nha hoàn. Bình phong trước mặt chầm chậm mở ra, để lộ một đường hầm đen nhánh.
Giang Lăng Phi đang vận công điều tức trong phòng giam, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng không buồn mở mắt.
Giang Lăng Thần mở cửa ra: "Tam ca, đến giờ ăn cơm rồi."
"Ngươi còn định nhốt ta đến khi nào?" Giang Lăng Phi nhìn thẳng hắn, xiềng xích trên tay chân loé lên ánh bạc. Mấy ngày trước hôn mê tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã bị nhốt vào địa lao trong nhà, toàn thân mềm nhũn vô lực, hít thở cũng thấy tim đau nhức. Rốt cục kẻ chủ mưu chẳng phải Đại ca, chẳng phải Tứ đệ, chẳng phải ai trong số những người hắn từng coi là lòng dạ khó lường, mà lại là Cửu đệ năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, Giang Lăng Thần.
Trong hồi ức, lúc hắn rời nhà, đối phương vẫn chỉ là một đứa nhỏ gặm mứt quả, thân hình nhỏ con trầm mặc kiệm lời, cũng chưa từng làm nên chuyện gì lớn. Đâu ai ngờ chỉ mới mấy năm, đứa nhỏ ấy không những trổ mã cao vống, mà lại còn nuôi thêm cả một bụng âm mưu quỷ kế.
Giang Lăng Phi đau đầu: "Đừng nói ngươi cũng muốn làm chưởng môn đấy chứ?"
"Không riêng gì chức chưởng môn của Giang gia." Giang Lăng Thần thô bạo nhét một thìa cơm vào miệng hắn, "Ta còn muốn làm Võ lâm Minh chủ."
Giang Lăng Phi: "..."
Hỏi chứ lông của ngươi đã mọc hết chưa vậy?
(*đại khái mỉa mai Giang Lăng Thần còn non và xanh, giống kiểu "Người trẻ tuổi, cậu còn chưa hiểu sức mạnh là cái gì đâu." ấy)Mà mặc kệ mọc hết hay chưa, sự thật không thể chối cãi là mình đã bị hắn bắt nhốt. Giang Lăng Phi đành phải cưỡng chế nôn nóng trong lòng, tận lực bày tỏ thái độ "huynh trưởng của ngươi hoà ái khoan dung cao thượng không để bụng đâu", lên tiếng: "Nói thử xem, một mình ngươi định làm thế nào để bình định võ lâm? Ta sợ ngươi còn chưa phải đối thủ của mấy vị thúc phụ đâu."
Giang Lăng Thần tiếp tục cho hắn ăn cơm, bình thản nói: "Ta đấu không lại, nhưng Tiêu vương thì chưa chắc."
"Khụ!" Giang Lăng Phi sặc canh, cảnh giác, "Ngươi định làm gì?"
"Tam ca tận trung với Tiêu vương phủ bao lâu nay, Tiêu vương điện hạ cũng nên giúp Giang gia một chút mới phải." Giang Lăng Thần buông thìa, "Chỉ dựa vào lực lượng trong võ lâm thì làm sao ngăn nổi đám cáo già trên đầu chúng ta, phải mượn triều đình một tay mới khiến bọn họ kiêng dè được chứ, hiểu không?"
Giang Lăng Phi suýt nữa đã văng tục, hắn nghiêm nghị nói: "Ngươi cho rằng lấy ta làm con tin thì Vương gia sẽ ra mặt giúp ngươi?"
"Ai bảo ta định lấy Tam ca ra uy hϊếp Tiêu vương?" Giang Lăng Thần nhìn tư ấn trong tay, "Ta chỉ muốn nhờ Tam ca viết một phong thư, hỏi mượn ít binh của Vương gia thôi mà. Tất nhiên, nếu huynh không đồng ý cũng chẳng sao, ta có con dấu của huynh rồi, chữ viết hai ta lại còn y xì đúc nữa."
(*tư ấn: con dấu cá nhân, tác dụng tương đương chữ kí thời xưa)"Giang Lăng Thần!" Giang Lăng Phi nghiến rắng, "Chỉ với một phong thư, không có chuyện Vương gia sẽ ra tay giúp ngươi đâu!"
"Cũng chưa chắc." Giang Lăng Thần ghé lại gần tai hắn, cười nói, "Chỉ với một phong thư thì hiển nhiên là không mượn được mấy chục vạn đại quân rồi, nhưng mà vẫn dư sức nhờ cậy chút mối quan hệ với triều đình để bình ổn chuyện trong nhà. Địa vị của Tam ca trong lòng Tiêu vương lớn hơn huynh nghĩ khá nhiều đấy."
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng giam, để lại một mình Giang Lăng Phi tức muốn nổ đom đóm mắt.
Cái gia đình toàn người chết tiệt gì thế này không biết!
...
Tại Nhạn thành cách đó vài trăm dặm, khung cảnh bao la hùng vĩ rới những bông tuyết lớn rợp trời.
Chiều đến, Lý Quân vươn một cánh tay ra, đứng trước cửa hừng hực khí thế nói: "Hoa tuyết Yên sơn lớn tựa tịch*!" Sau đó nghĩ mãi không nhớ được câu tiếp theo là gì, vì vậy một lần nữa lớn tiếng lặp lại, "Lớn tựa tịch!".
(*cf: "Bắc phong hành" của Lý Bạch; bão tuyết trên Yên Sơn lớn như cái chiếu—cuốn phăng mọi thứ)Tiểu nha hoàn ở bên hầu hạ cũng bị chọc cho bật cười, nghĩ bụng Bình Lạc Vương này cũng thật thú vị, cánh tay đã bị phủ đầy tuyết rồi mà vẫn có hứng đứng đây ngâm thơ, vì vậy khuyên hắn về phòng nghỉ ngơi, còn nói Vân môn chủ vừa sai người mang canh hầm đến, là súp gà đen cực bổ dưỡng.
Đương nhiên không phải tự tay hắn làm, một vì không biết nấu, hai vì có biết thì Tiêu vương điện hạ cũng chẳng cho, mà ba là vì căn bản hắn chẳng rảnh rỗi được lúc nào. Mấy ngày nay Vân Ỷ Phong luôn đi cùng với Đàm Tư Minh, liên tục lui tới giữa nhà trọ và phủ Tướng quân, xem bệnh cho A Bích. Sau vài thang thuốc, thị thϊếp có thần sắc ốm yếu cũng dần hồng hào lên, tựa như hoa tươi tháng năm, đầy sức sống trở lại.
Gia Nhĩ Đằng tất nhiên mừng ra mặt, Linh Tinh Nhi cũng rất vui vẻ, nàng ngồi trong màn, nói với A Bích: "Đợi xuân sang là tỉ tỉ có thể ra ngoài giải sầu rồi, bên ngoài bây giờ vẫn lạnh lắm."
"Gần đây ta thường xuyên nằm mơ thấy mùa xuân." A Bích nói, "Cùng với rất nhiều sự tình khác nữa."
Linh Tinh Nhi nhạy bén: "Sự tình gì?"
A Bích nghĩ nghĩ, lúc này đã không còn mơ hồ hỗn loạn, nàng nói chắc nịch: "Là một vùng thảo nguyên rộng lớn đầy hoa vàng, cùng rất nhiều già trẻ nam nữ, mặc quần áo sặc sỡ, tay cầm đàn tam màu trắng.
"Thánh Cô thì sao?" Linh Tinh Nhi hỏi tiếp, "Nhớ ra nàng tên gì không?"
A Bích nhíu mày, ngưng bặt, dường như không tìm thấy người này trong kí ức.
Thị nữ ở bên chỉ sợ nàng lại thất kinh hét lên, bèn uyển chuyển nhắc nhở. Linh Tinh Nhi nhận ra mình đã quá hấp tấp, cũng vội vàng thay đổi chủ đề. Đến lúc về có nói lại với Vân Ỷ Phong, bộ tộc nào có đàn tam màu trắng cùng trang phục sặc sỡ, có thể chính là quê hương của A Bích cô nương.
Mai Trúc Tùng góp lời: "Nếu vậy thì ta cũng thấy quen."
Tục truyền có một bộ lạc nọ, cả ngày chỉ bầu bạn với tiếng hát, chăn nuôi và sinh sống tại một vùng trần gian tiên cảnh tách biệt. Tránh xa chiến hoả cùng tranh chấp, cơm ăn áo mặc không thiếu gì, suy nghĩ cẩn thận chu toàn, lại sở hữu tầm nhìn trí tuệ mà những người dân chăn nuôi khác không có được.
Nhưng không ai rõ, bộ lạc này trú tại nơi nào.
"Viết một bức thư cho Ô Ân và Cách Căn, nói với bọn hắn chuyện này đi, biết đâu lại có ích." Vân Ỷ Phong phân phó.
Linh Tinh Nhi tuân mệnh, nhanh chóng chạy đi viết thư, định mấy ngày nữa A Bích đỡ hơn sẽ lại hỏi nàng tiếp. Tiền sảnh một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Mai Trúc Tùng nhìn Vân Ỷ Phong uống thuốc xong, uyển chuyển hỏi: "Thật sự không muốn nói cho Vương gia sao? Độc trong người môn chủ e là không kéo dài được nữa đâu."
"Có nói cho Vương gia thì Huyết Linh chi cũng không hiện ra, chỉ khiến hắn loạn thêm thôi." Vân Ỷ Phong buông chén không xuống, "Đàm thái y nói khoảng hơn tháng nữa A Bích sẽ hồi phục, nhưng Gia Nhĩ Đằng không chỉ chứa chấp mà còn che chở cho hai người Chu Cửu Tiêu và Dương Bác Khánh, rõ ràng là không có thiện chí gì với Đại Lương rồi, Vương gia vì ta mà nhẫn nhịn lần này, nhưng ta không muốn hắn bị ép phải đồng ý với điều kiện thứ ba kia."
Mai Trúc Tùng an ủi: "Gia Nhĩ Đằng cũng chưa nói điều kiện thứ ba ấy là gì, biết đâu vẫn có thể thương lượng."
"Cái hắn muốn, đơn giản chính là lãnh thổ và người dân." Vân Ỷ Phong nói, "Tiền bối phải hiểu rõ về dã tâm của con người này hơn ta chứ."
Mai Trúc Tùng định nói thêm gì đó thì Quý Yến Nhiên bước vào, vì vậy chỉ nhanh chóng thu dọn hộp thuốc rồi rời đi. Vân Ỷ Phong giúp hắn cởϊ áσ choàng, vươn hai tay ủ ấm gương mặt lạnh buốt kia: "Về sớm thế?"
"Trong quân cũng không có việc gì, về với ngươi còn hơn." Quý Yến Nhiên hỏi, "Tối qua thấy ho khan suốt, nay đỡ chưa?"
"Trong phòng đốt than nên khô họng thôi." Vân Ỷ Phong nói, "Uống nhiều nước là đỡ mà."
Quý Yến Nhiên ôm hắn, cảm khái: "Khó nuôi ghê nha." Than đốt mạnh chút là khô họng, yếu chút thì chân tay lạnh buốt hết cả, thân thể vừa sợ lạnh lại vừa sợ nóng, đã vậy còn không bao giờ chịu mặc quần áo cho tử tế. Tiêu vương điện hạ cà lơ phất phơ ngày nào cứ thế trở thành một bản sao của lão Ngô—ngày ngày không chỉ lo việc trong quân, về đến nhà còn phải lo xem người kia ăn mặc ba bữa cơm ra sao, nhiều lúc đến cả uống thuốc cũng phải vừa dỗ vừa dành.
Nhưng mà hắn lại hào hứng đến kì lạ.
Vân Ỷ Phong bình tĩnh đáp: "Nếu Vương gia không muốn nuôi nữa, thì để ta tranh thủ tuổi xuân đi lập một gia đình khác."
"Ai cho." Quý Yến Nhiên ôm hắn ngồi xuống bàn, "Tuổi xuân ngươi là của ta, tương lai bạc đầu ngươi vẫn là của ta."
Câu nói này thế mà lại chọc thẳng vào một bụng chua xót của Vân Ỷ Phong, hắn chôn mặt vào hõm vai đối phương quá nửa ngày, mới lên tiếng hỏi: "Phía Giang đại ca thế nào rồi? Thanh Nguyệt vẫn gửi thư, nhưng hắn không dám đến gần Giang gia quá, chỉ nói trong thành gió yên sóng lặng, giang hồ cũng gió lặng sóng yên."
"Tạm thời chưa có tin tức gì, thấy cần thì ngươi cứ viết thêm một bức thư gửi đến thành Đan Phong." Quý Yến Nhiên nghĩ nghĩ, "Nhưng mà ta cho rằng, không có tin tức gì chính ra lại tốt, trước giờ Lăng Phi cũng không tự cho mình là người ngoài với ta và Tiêu vương phủ, thấy khó giải quyết thì hắn đã sớm viết thư cầu viện binh rồi, ta mà không chịu hỗ trợ thì sẽ còn khóc nháo om sòm nữa kìa, không yên tĩnh thế đâu."
Vân Ỷ Phong bật cười: "Giang hồ vẫn thường đồn, ngay cả Bình Lạc Vương cũng biết, là Giang đại ca rất có tiềm năng trở thành Minh chủ Võ lâm, vào miệng Vương gia thế nào lại thành một tên lưu manh nông thôn vậy chứ."
"Với cái tính lông bông ấy, Giang gia hắn còn chẳng muốn quản chứ đừng nói là toàn võ lâm." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ hắn, "Không nói chuyện này nữa, đêm qua ho nhiều mất ngủ rồi, ta đi nghỉ với ngươi một lát."
Vân Ỷ Phong định nói sáng nay mình đã kịp ngủ bù, ngủ đến nhũn cả người rồi, giờ muốn ra ngoài đi dạo một lát. Đang nghĩ thì bị hắn bế ngang lên, vì vậy chỉ đành nuốt toàn bộ lời vào.
Ban ngày ban mặt, trời đất sáng trưng.
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, nắm chặt cái tay đang ngọ nguậy không yên: "Ngủ ngoan!"
"Vương gia." Vân Ỷ Phong ghé đầu lên ngực hắn, cười đầy thâm ý, "Đừng có bỏ phí cảnh xuân thế chứ."
Quý Yến Nhiên kéo chăn, bao quanh đối phương kín mít: "Tương lai vẫn còn nhiều cảnh xuân, giờ thì đừng nháo nữa."
Ngày hôm nay sao mà cứ bị chọc vào nỗi niềm hoài, Vân Ỷ Phong chua xót nghĩ, sợ là chẳng còn "nhiều" nữa đâu.
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Đừng có nghĩ lung tung!"
Vân Ỷ Phong rút tay ra, vòng lên cổ hắn, bắt đầu một nụ hôn triền miên.
Vì vậy, Bình Lạc Vương tay cầm bàn cờ chạy đến tìm Vân Ỷ Phong đánh cùng, được hạ nhân thẳng thừng thông báo, Vương gia và Vân môn chủ còn đang ngủ, hẳn đến cơm tối mới dậy, mời Vương gia về cho.
Lý Quân nghe xong cũng há hốc miệng, có còn biết phân biệt ngày đêm nữa hay không! Trời sáng trưng thế này mà đã bắt đầu ngủ rồi.
Cứ thế này thì hỏng!
Bình Lạc Vương tay cầm bàn cờ chân đi tập tễnh không ngừng thở dài.
Lại một nữa nhớ thương Giang tam thiếu.
Vài ngày sau, Vân Ỷ Phong gửi đến thành Đan Phong một bức thư hỏi thăm tình hình Giang gia gần đây.
Lại qua mấy hôm, Đàm Tư Minh bẩm báo: "Chứng thần kinh hồ điệp của A Bích cô nương coi như khỏi hẳn rồi, từ giờ cũng không cần uống thuốc nữa, ăn uống bồi bổ và tĩnh dưỡng thêm chút là được."
"Chuyến này vất vả cho Đàm thái y rồi." Quý Yến Nhiên cảm kích nói, "Trước mắt cứ về phủ Tướng quân nghỉ ngơi vài ngày đã, bao giờ tiết trời ấm lên một chút, ta sẽ sai người đưa Thái y về Vương thành."
"Được." Đàm Tư Minh gật đầu, lại nhắc nhở, "Vương gia, cô nương A Bích kia quả thực kì quái, không giống như mất trí nhớ bình thường đây, lúc xem bệnh, ta thường xuyên thấy nàng lầm bầm gì đó, thần sắc còn có vẻ rất thống khổ."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Có thể trị không?"
"Không có cách trị." Đàm Tư Minh khó xử, "Ta đã thử qua mạch tượng, nhưng không phát hiện được bệnh gì, đây cũng không phải lĩnh vực của ta, e là Vương gia phải tìm đến một người có chuyên môn khác."
Nghe hắn nói vậy, Linh Tinh Nhi cũng nhận ra gần đây A Bích ngày càng dị thường, ngày nọ rõ ràng có nhắc đến một bộ lạc mặc y phục sặc sỡ tay cầm đàn trắng, mà vài ngày sau hỏi lại, nàng cứ một mực phủ nhận, chỉ ôn nhu cười cười, cười đến mức khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Lý Quân nghe xong cũng lạnh sống lưng: "Ngươi xem, mĩ nhân mà như yêu quái vậy, nghe đã không thấy tốt lành gì rồi, về sau tránh xa nàng ra chút."
"A Bích vốn đã đáng thương lắm rồi, ngay cả ta cũng xa lánh, thì nàng coi như chẳng còn ai bầu bạn bữa rồi." Linh Tinh Nhi chống nạnh nói đầy thuyết phục, "Huống hồ trước giờ, Phong Vũ môn bọn ta tuyệt không thấy chết mà không cứu!"
Quý Yến Nhiên quay sang hỏi người bên cạnh: "Phong Vũ môn hiệp nghĩa lỗi lạc vậy?"
"Có mình Thanh Nguyệt hiệp nghĩa lỗi lạc thôi." Vân Ỷ Phong lập tức phủ nhận, "Trước giờ ta chỉ dạy bọn hắn xong việc thì mau chuồn, đừng có để bị bắt là được."
-
vtrans by xiandzg