Mai Trúc Tùng khoát tay: "Kì thực cũng không phải ngẫu nhiên đâu, ta nghe được tin tức xong mới chủ động đến Nhạn thành tìm Vương gia. Đúng lúc lạc đà nhà Mã viên ngoại bị bệnh nên tới giúp một chút."
Quý Yến Nhiên thăm dò: "Tin tức mà A Côn nghe được, có liên quan đến vu tộc Dạ Lang?"
"Dạ Lang là một phần thôi, ta muốn đến xem dược hiệu của Tễ Liên." Mai Trúc Tùng đánh mắt nhìn sang, cười nói, "Nhìn thân thủ của Vân môn chủ hôm qua trong quán trà, có vẻ đã khôi phục không ít nhỉ, có thể cho ta kiểm tra mạch tượng chút không?"
"Tất nhiên." Vân Ỷ Phong đưa cổ tay qua, cảm kích nói, "Lần này quả thực phải đa tạ tiền bối, nếu không có người thì e là hiện tại ta vẫn đang nằm bẹp trong cung rồi, làm gì có sức mà theo Vương gia đến tận Tây Bắc này được."
Thấy lão thú y biết bắt mạch thật, quản gia cũng không còn dám thờ ơ, vội mời mọi người vào tiền sảnh rồi chạy đi tìm lão gia. Mã viên ngoại ngủ không vào, đã đang choáng váng thì chớ, nghe quản gia bẩm báo thì càng như lạc vào sương mù, vị thú y vừa đỡ đẻ cho lạc đà trong nhà xong lại quay ra xem bệnh cho Vân môn chủ, thế mà Vương gia cũng đồng ý sao? Lo là gặp phải lừa đảo, hắn cũng gấp gáp chống gậy đến xem thực hư thế nào.
Trong tiền sảnh, Mai Trúc Tùng thu tay lại, nói: "Mạch tượng bình ổn, trước mắt không có gì đáng ngại. Song cổ độc chưa được giải tận gốc, trước khi tìm thấy Huyết Linh chi thì không thể chủ quan, vẫn cần dưỡng thân cho tốt."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ta nhớ rồi, đa tạ tiền bối."
Lâm Ảnh nói: "Lần này Gia Nhĩ Đằng tìm đến cửa, có lấy Huyết Linh chi ra làm điều kiện trao đổi với Vương gia, hắn muốn doanh trại Hắc Giao liên hợp với các bộ tộc còn lại ở đại mạc, chung tay tiêu diệt vu tộc Dạ Lang."
Lý Quân ở bên cũng chen vào, tả lại hình dáng của Huyết Linh chi một lần, còn nói lúc đến tay nhóm Thái y thì gốc dược liệu kia đã sớm nát ra thành nước, cho nên không ai có thể phân biệt được thật giả.
"Ta chưa thấy Huyết Linh chi bao giờ, sách cổ cũng chỉ nhắc đến có vài dòng, e là không thể giúp gì cho các vị rồi." Mai Trúc Tùng nói, "Nhưng việc vu tộc Dạ Lang đang ngày một lớn mạnh là thật, thảo nguyên Thanh Dương của Gia Nhĩ Đằng còn bị tàn sát vài lần, huống chi là các bộ lạc nhỏ còn lại. Nếu không nghĩ ra biện pháp ngăn chặn sớm, e rằng tương lai toàn bộ đại mạc thảo nguyên sẽ bị bao phủ bởi bóng đen của bọn chúng mất."
Giang Lăng Phi không hiểu: "Trước đây đến Tây Bắc ta cũng từng nghe qua về vu tộc Dạ Lang, khi đó bọn hắn vẫn chỉ lợi dụng bóng đêm để làm đầu trộm đuôi cướp, không khác thổ phỉ thông thường là bao. Mới qua mấy năm, chẳng lẽ quy mô đã phát tướng thành thế này rồi sao? Chưa bàn đến những cái khác, nhưng bọn hắn lấy đâu ra nhân thủ mới được?"
"Là Hồng Nha giáo của Trung Nguyên." Mai Trúc Tùng nói, "Nếu nói vu tộc Dạ Lang là móng vuốt gϊếŧ người, thì bọn hắn chính là trái tim ác lang."
Năm đó Hồng Nha giáo bị cả triều đình và võ lâm minh vây quét, trốn đông trốn tây như chó nhà có tang, một bộ phận nhỏ giáo chúng sau vài năm mai danh ẩn tích thì lẩn đến Tây Bắc hoang vắng, rồi gặp được vu tộc Dạ Lang ở sâu trong đại mạc.
"Khi đó Dạ Lang vẫn chỉ là trộm cướp thông thường, hung ác tàn nhẫn, song cũng không có thành quả lớn gì." Mai Trúc Tùng nói, "Hồng Nha giáo thì khác, bọn hắn biết rõ làm thế nào để mê hoặc nhân tâm, cho nên rất nhanh đã thiết lập được minh ước, kết thành đồng minh với vu tộc."
Dân chăn nuôi hầu hết chất phác đơn thuần, chỉ đi theo nếp sống mà tổ tiên truyền lại, dắt bò dắt dê tìm đến nơi có nguồn nước cỏ cây để cư ngụ, sáng sớm ca hát đón mặt trời, ban đêm nhảy múa quanh lửa trại, tâm tư còn sáng hơn cả nước trong bích hồ, cho nên lại càng dễ bị nhiễm bẩn. Theo sự sắp xếp của Hồng Nha giáo, đám người vu tộc Dạ Lang thường cải trang thành dân chăn nuôi lưu lạc, sức cùng lực kiệt đổ gục trước lều của họ, thỉnh cầu một bát nước để uống. Những người dân thật thà không mảy may nghi ngờ, lập tức mở cổng, đỡ người gặp nạn đáng thương này lên giường—chính thức tự dẫn ác ma vào nhà mình.
"Bọn hắn tự chế ra Linh Thần giáo, lợi dụng nỗi sợ và lòng tham của con người, trắng trợn tuyên truyền rằng tận thế sắp đến, thờ phụng Linh Thần là cách duy nhất để sinh tồn, còn bảo gì mà mỗi người sinh ra đều mang tội, phải dùng đến máu tươi của kẻ khác thì mới rửa được tội." Mai Trúc Tùng nói, "Bởi vậy suốt đoạn thời gian ấy, phần lớn dân chăn nuôi đều bỏ lại gia viên, lũ lượt chạy đến vu tộc Dạ Lang như thuỷ triều, bị huấn luyện thành những sát nhân mặt quỷ, đến khi thủ lĩnh các bộ tộc lớn nhận ra điều dị thường thì đã quá muộn."
Khống chế tâm trí còn đáng sợ hơn gông cùm tay chân gấp trăm lần, vu tộc Dạ Lang như trở thành u linh xuất hiện ở khắp nơi, lấy các loại thân phận diện mạo khác nhau, từng bước chiếm lấy mảnh đất này. Tệ hơn nữa, ngày càng có nhiều đám giặc từ các nơi cũng bị mê hoặc, tự nguyện tìm đến bọn chúng xin gia nhập nương nhờ. Bởi vậy hiện nay, vu tộc Dạ Lang trở thành cõi yên vui của tất cả cái ác trên thế gian, tựa một cơn bão hắc ám, quét đến đâu chết chóc đến đó.
"Ta nói với Vương gia chuyện này, phần cũng vì tâm tư của bản thân." Mai Trúc Tùng thở dài, "Nếu vu tộc Dạ Lang tiếp tục tràn về phía Đông, thảo nguyên Thiên Luân sẽ khó mà thoát nạn, cho nên trong số các bộ tộc muốn liên thủ với Vương gia, có cả tộc nhân của ta."
Lý Quân nghe chuyện mà trợn mắt há mồm, này cũng quá quá quá đáng sợ rồi a.
"Bọn chúng đích thực là một đám hung đồ tàn ác đến cùng cực." Trong lúc mọi người đang nói, Mã viên ngoại cũng tiến vào từ bên ngoài, khom người hành lễ, "Tham kiến Vương gia."
"Mau miễn lễ." Quý Yến Nhiên tự mình lên đỡ hắn, lại hỏi, "Thương đội của Mã phủ hẳn đã đυ.ng mặt vu tộc Dạ Lang rồi?"
"Đám người này chưa dám vươn móng vuốt vào đến Đại Lương." Mã viên ngoại ngồi xuống ghế, "Nhưng thương đội của ta từng tận mắt chứng kiến hậu quả ác sát do bọn chúng gây nên, mấy chục lều vải bị đốt thành tro, trên mặt đất tán loạn thi thể người già, bọn hắn bắt nam nhân trẻ tuổi cường tráng và nữ nhân, còn vác cả những đứa bé nhỏ xíu đi theo."
Vân Ỷ Phong khẽ siết chặt nắm đấm.
"Giờ nhiều thương đội của Đại Lương cũng không dám đi quá xa, chỉ buôn bán nhỏ loanh quanh vùng phụ cận." Mã viên ngoại nói, "Ai biết lúc nào nhóm người kia lại nổi điên tiếp đâu? Hồng Nha giáo từng quậy tung Đại Lương với mưa máu gió tanh, chính ta cũng trải qua những năm ấy, bọn chúng còn đáng sợ hơn cả những ác quỷ xấu xa nhất."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Nếu bọn chúng thật sự gây ra uy hϊếp đối với Đại Lương, doanh trại Hắc Giao tất nhiên sẽ không để yên, song khoảng thời gian này, các thương đội không đi xa là đúng, ta sẽ mau chóng đưa ra quyết định, mong Mã viên ngoại ra mặt trấn an phía thương đội, sau này triều đình sẽ tận lực đền bù tổn thất cho mọi người."
"Được, chuyện này Vương gia cứ yên tâm." Mã viên ngoại nói, "Chúng ta đều biết phải nên làm thế nào."
Sau khi rời khỏi Mã phủ, Giang Lăng Phi hỏi: "Đánh à?"
Quý Yến Nhiên đáp: "Đánh."
Đối với Đại Lương mà nói, liên thủ với vu tộc Dạ Lang khiến Hồng Nha giáo còn mang tính uy hϊếp nghiêm trọng hơn hai mươi năm trước rất nhiều. Mà hắn lo, nếu Đại Lương cứ để mặc mọi chuyện như vậy, đến lúc thủ lĩnh các bộ tộc bị dồn đến đường cùng quay ra liên thủ với Hồng Nha giáo phát triển lực lượng, thì mới là phiền phức lớn hơn cả.
Lý Quân ngẫm nghĩ một lát: "Nếu trận này không đánh không được, thì chẳng phải là chúng ta được cho không Huyết Linh chi à?"
"Dựa theo hiểu biết của ta về Gia Nhĩ Đằng, mục đích của hắn e là không đơn giản vậy đâu." Quý Yến Nhiên nói, "Để xem bốn ngày nữa hắn nói thế nào."
Mai Trúc Tùng cũng đi theo đoàn người về phủ Tướng quân. Dù trước mắt chưa thể giải được kịch độc cổ vương, nhưng hắn vẫn dư sức châm cứu nấu thuốc điều dưỡng cho Vân Ỷ Phong. Trong nhà có đại phu, Quý Yến Nhiên cũng an tâm hơn phần nào, ban đêm đi nghỉ, hắn ôm người ngắm một lúc lâu, hỏi: "Sao hồi tối ăn nhiều vậy?"
Vân Ỷ Phong: "..."
Cáo từ, ta về Phong Vũ môn trước.
Quý Yến Nhiên cười cười ôm chặt đối phương vào lòng: "Ta hỏi thật mà, A Côn chỉ châm cứu cho ngươi, đâu nói có thể gia tăng khẩu vị đâu."
"Đã muốn đánh trận, ta tất nhiên phải dưỡng thân cường tráng rắn rỏi thêm chút rồi." Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, "Có thế mới giúp được ngươi chứ."
"Ngươi không cần động thủ." Quý Yến Nhiên cúi đầu, "Cứ ngoan ngoãn đợi trong quân doanh, ở cùng ta là tốt rồi."
Vân Ỷ Phong giật giật một lọn tóc của hắn: "Vương gia nuôi không một cao thủ võ lâm, lại còn không biết tận dụng, vậy là thiệt lắm nha."
Quý Yến Nhiên túm lấy eo đối phương, thoăn thoắt đè người xuống dưới thân, đưa tay cù hắn. Vân Ỷ Phong bật cười tránh đi, hai người ầm ĩ một hồi, giường gỗ không ngừng bị lắc đến kẽo cà kẽo kẹt, tưởng chừng sẽ tan ra thành từng mảnh trong giây lát, thị về gác đêm ngoài cửa sổ vẫn giữ vẻ mặt trang nghiêm, lặng lẽ di chuyển ra xa một chút, xa thêm một chút, lại một chút nữa.
Nhiệm vụ này, quả là không dễ làm a...
Lý Quân trông mong hỏi: "Ta cũng phải đi đánh trận sao?"
Giang Lăng Phi ngồi trên nóc nhà, hỏi lại hắn: "Bình Lạc Vương muốn đi không?"
Đương nhiên là không muốn rồi! Lý Quân thiếu điều rơi lệ đầy mặt, với công phu của hắn, đánh một con ngỗng còn chưa chắc đã lại, nói gì đến đánh trận.
Giang Lăng Phi nói: "Nếu vậy, Bình Lạc Vương cứ đợi trong phủ Tướng quân đi."
Lý Quân leo thang trèo lên: "Nhỡ đâu cữu cữu phái người đến bắt ta thì sao?"
Giang Lăng Phi liếc hắn một cái: "Thứ cho ta nói thẳng, ngươi không còn đáng giá vậy đâu."
"Biết đâu được đấy." Lý Quân cũng không nổi giận, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, "Giang thiếu hiệp, ngươi thử nghĩ xem, Hồng Nha giáo liên thủ với vu tộc Dạ Lang, nuốt trọn đại mạc thảo nguyên xong, hẳn sẽ nhắm tiếp đến Đại Lương đi? Cho nên rất có thể bọn hắn sẽ cần đến một hoàng tử nhu nhược làm bù nhìn, để bách tính càng thêm tin phục thì sao?"
Giang Lăng Phi bình tĩnh lùi về phía sau: "Vì vậy Bình Lạc Vương muốn đi cùng bọn ta sao?"
"Mong sẽ được Giang thiếu hiệp chiếu cố nhiều hơn." Lý Quân mặt dày nói, "Ta cam đoan sẽ nghe lời, tuyệt đối không chạy loạn."
Giang Lăng Phi: "..."
Ngươi cũng tiện thể quá cơ.
Kì thực Lý Quân cũng rất muốn đưa đối phương thứ gì đó để biểu đạt thành ý cầu nương nhờ. Thế nhưng người kia lại là Tam thiếu gia của Giang môn, tiền tài quyền thế mĩ nhân, muốn gì chỉ cần ngoắc tay là có, đâu đến phiên mình dâng tặng, cho nên đành phải tiếp tục giữ nụ cười chất phác đầy chờ mong trên miệng, đến khi Giang Lăng Phi thực sự không chịu nổi nữa, cầm kiếm bỏ đi.
Lý Quân rụt tay vào áo, thâm tình đưa mắt nhìn theo, vậy coi như chúng ta giao ước rồi nha!
...
Mấy ngày sau, Gia Nhĩ Đằng giữ lời hẹn, đúng giờ có mặt trước phủ Tướng quân. Hắn không bất ngờ về quyết định của Quý Yến Nhiên, dù sao dựa theo xu thế phát triển của vu tộc Dạ Lang, trở thành uy hϊếp đối với Đại Lương cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn, chi bằng thừa dịp đối phương còn chưa lớn mạnh, lập tức tiêu diệt mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Đây là văn bản minh ước, mười ba bộ tộc còn lại đều đã kí vào." Gia Nhĩ Đằng trải rộng cuộn giấy da dê, "Chỉ thiếu mình Tiêu vương điện hạ nữa thôi."
Lý Quân đột nhiên cất lời: "Khoan đã."
Tất cả mọi người đánh mắt nhìn hắn, Quý Yến Nhiên hơi nhíu mày, Vân Ỷ Phong có chút nghi hoặc, Gia Nhĩ Đằng thì đằng đằng sát khí.
Lý Quân cả gan: "Văn bản kí kết này, cho ta nhìn qua đã."
Sắc mặt Gia Nhĩ Đằng tối sầm lại: "Ngươi không có tư cách lên tiếng ở đây."
Lý Quân nuốt khan một ngụm nước bọt, vừa định định định lui lui lui lại, thì nghe thấy âm giọng lạnh lùng của Quý Yến Nhiên: "Hắn là vương huynh của ta, mong thủ lĩnh lần sau biết giữ phép tắc khi nói chuyện."
Vân Ỷ Phong hơi kinh ngạc, Lý Quân thì trực tiếp trợn mắt há mồm, bị hai chữ "vương huynh" này chấn động đến không thốt nên lời, đến khi hồi thần thì lại cảm động suýt rơi lệ, Thất Thất Thất đệ a, sau này vi huynh xin thề sẽ vì ngươi mà nhảy nhảy nhảy vào dầu sôi... à không, sẽ đích thân lo hôn sự, hôn sự cho ngươi.
Gia Nhĩ Đằng ném văn bản minh ước qua.
Lý Quân lấy lại tỉnh táo, bày ra phong phạm của Vương gia Đại Lương, bắt đầu đọc kĩ.
Trên giấy đều là văn tự ngoại tộc, xem không hiểu.
Gia Nhĩ Đằng ở bên mỉa mai: "Cầm ngược kìa."
Lý Quân: "..."
"Thủ lĩnh đến đây để kí kết minh ước, lẽ ra phải viết bằng văn tự của mỗi bên một lần chứ, Đại Lương ta xưa nay chú trọng lễ nghi, Bình Lạc Vương tất nhiên không hiểu được hành vi thất lễ thô lỗ này." Vân Ỷ Phong ném trả lại cuộn da dê, "Loại hành vi ngoài mặt không dám phách lối ở trong tối lại cười cợt tự cho là mình trên cơ như vậy, khác gì đứa nhóc năm tuổi chỉ dám tức tối nhổ nước bọt sau lưng người ta. Thủ lĩnh không để tâm đến vấn đề này chắc cũng do nhất thời sơ sẩy thôi chứ nhỉ, không sao, ít nhất phải nửa tháng sau đại quân mới xuất chinh được, đủ thời gian cho thủ lĩnh làm một bản minh ước tử tế hơn, mời các bộ tộc kí lại rồi hẵng mang đến cho Vương gia."
Quý Yến Nhiên giương cao khoé miệng, ngả người dựa vào lưng ghế, tâm tình vui vẻ.
Gia Nhĩ Đằng đánh giá người trước mặt: "Môn chủ Phong Vũ môn, miệng lưỡi đúng là bén nhọn."
Vân Ỷ Phong nói: "Thủ lĩnh lại định bảo, người trong giang hồ không có quyền can dự vào quân vụ song phương sao?"
"Đương nhiên là không, thiên hạ này ai chẳng biết quan hệ giữa Tiêu vương điện hạ và Vân môn chủ." Gia Nhĩ Đằng đứng dậy, "Văn bản minh ước này, ta sẽ làm lại, cáo từ."
"Khoan đã!"
Gia Nhĩ Đằng bất mãn: "Bình Lạc Vương lại có chuyện gì nữa?"
Lý Quân lớn tiếng nói: "Viết cả giao dịch về Huyết Linh chi vào!" Đây mới là mục đích hắn muốn nói xen vào lúc nãy, xao nhãng một lát mà tí thì quên.
Cái nhìn của Giang Lăng Phi về hắn có chút thay đổi, suy tính cũng chu toàn đấy chứ.
Gia Nhĩ Đằng đúng chợt biến sắc, để lộ ra vẻ do dự.
Lý Quân nhạy bén cảm giác được điều này, thấy chưa, lão gian tặc này quả nhiên định lừa đảo mà!
Quý Yến Nhiên lạnh giọng: "Làm sao, là giả à?"
"Là thật." Gia Nhĩ Đằng nói, "Ta không hề nói láo về việc này. Thế nhưng vu tộc Dạ Lang cũng là uy hϊếp đối với Đại Lương, cộng thêm cả Hồng Nha giáo nữa, Tiêu vương điện hạ vốn dĩ phải có trách nhiệm diệt trừ kia mà. Nếu dùng việc này để đổi lấy Huyết Linh chi, thì ta cũng lỗ quá rồi."
"Vậy thế nào ngươi mới chịu giao ra Huyết Linh chi?" Lý Quân chất vấn, "Chẳng lẽ còn định dùng nó áp chế, lợi dụng chúng ta đến hết đời?"
"Đương nhiên không phải." Gia Nhĩ Đằng nói, "Hay là vậy đi, Tiêu vương điện hạ đáp ứng ta ba điều kiện, thực hiện xong ta liền giao ra Huyết Linh chi, tiêu diệt vu tộc Dạ Lang coi như là điều kiện đầu tiên."
Tiện cho ngươi ha, nếu ngươi muốn làm Hoàng đế, có phải còn muốn Thất đệ giúp ngươi soán vị luôn không? Lý Quân chỉ nghĩ bụng như vậy, không dám nói ra, ánh mắt lại càng phát ra khí thế hùng hổ, thiều điều giội cho Gia Nhĩ Đằng một chậu nướ© ŧıểυ ngựa để hắn tỉnh mộng.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Hai điều kiện còn lại thì sao?"
"Chuyện thứ hai, ta muốn thỉnh một vị thầy thuốc của Đại Lương về, A Bích bị bệnh, cần có Thái y của Đại Lương." Gia Nhĩ Đằng nhìn thoáng về phía thị thϊếp mắt xanh bên mình, "Tiêu vương điện hạ cũng có ái nhân trong lòng, chắc sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của ta chứ?"
Quý Yến Nhiên nói: "Chuyện thứ ba."
Gia Nhĩ Đằng thản nhiên nói: "Ta vẫn chưa nghĩ ra."
Lý Quân trợn trừng mắt, ngươi còn biết liêm sỉ là gì nữa không.
"Ta quả thực chưa nghĩ ra, cũng không biết cần bao lâu mới nghĩ ra được." Gia Nhĩ Đằng nói, "Thế nhưng cơ hội lần này không dễ gì có được, hay là thế này, minh ước sẽ viết rõ, điều kiện thứ ba tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến chiến sự, chỉ ghi Vương gia còn nợ ta một ân tình, không liên quan đến Đại Lương, quân binh hay bách tính gì hết, được không?"
Giang Lăng Phi chậc lưỡi nói: "Các hạ đúng là không chịu để mình thiệt thòi."
"Suốt những năm này, Vương gia đã khiến bộ tộc Cát Đằng bọn ta thiệt thòi không ít, giờ nhớ tới vẫn chưa hết sợ hãi kia mà." Gia Nhĩ Đằng hạ thấp tư thái, "Yêu cầu cuối cùng này của ta, thay vì áp chế, nói là tự vệ thì đúng hơn, nếu tương lai oan gia ngõ hẹp gặp lại nhau, biết đâu có thể dùng để giữ lại tính mạng."
"Ta đáp ứng ngươi." Quý Yến Nhiên nói, "Song đã là trao đổi, Đại Lương cũng có một yêu cầu, lấy một so ba, thủ lĩnh vẫn không thua thiệt."
"Bỏ qua vu tộc Dạ Lang, phải là hai so hai mới đúng." Gia Nhĩ Đằng chỉnh lại, nói tiếp, "Vương gia cứ nói."
"Cho quân của ngươi rút khỏi Thanh Mộc Thác, thừa nhận phía Nam Đại Hồ thuộc quyền sở hữu của Đại Lương, chấm dứt tranh cãi nhiều năm đi." Quý Yến Nhiên nói, "Nếu chỉ ghi ba điều kiện kia vào minh ước, tin tức truyền ra ngoài, đến tai hoàng huynh, ta đã mất mặt thì thôi, nếu như còn không đổi lại được gì thì khác nào trở thành một trò cười cho thiên hạ. Thanh Mộc Thác là ranh giới cuối cùng ta đưa ra, tuyệt sẽ không lùi lại thêm, nếu thủ lĩnh không đáp ứng, Đại Lương vẫn có biện pháp tập kết mười ba bộ tộc còn lại, đến lúc đó bộ tộc Cát Đằng mới là phần tử bị cô lập, tất nhiên, ngươi có thể hợp tác với vu tộc Dạ Lang, tuy sẽ trở thành một phiền toái nan giải với ta, nhưng cũng chỉ là một cách khiến nhau hao tổn vất vả hơn chút thôi, không ai ăn được ai đâu."
Giang Lăng Phi tựa ở cổng: "Hậu phương Đại Lương là ngàn dặm đất đai màu mỡ, có thể liên tục tiếp tế cho quân đội, thủ lĩnh nên xem xét kĩ lưỡng rồi hẵng lựa chọn, chịu giao ra đất Hồ nhưng có thể trở lại, hay là đến nương nhờ Hồng Nha giáo, bị bọn chúng tẩy não rồi cả ngày ngồi khóc ròng cùng một đám thần kinh dập đầu quỳ lạy Linh Thần "cạch cạch cạch"."
Lý Quân: "Phụt."
Gia Nhĩ Đằng bất mãn nhìn Giang Lăng Phi: "Ngươi là ai?"
"Muốn cả phòng này đứng lên giới thiệu bản thân hết một lượt à?" Giang Lăng Phi đứng thẳng người, nhẫn nhịn nói, "Nhìn Vương gia bọn ta đáp ứng ngươi sảng khoái như vậy, liệu thủ lĩnh có thể cảm thụ một chút, đừng dây dưa dài dòng nữa được không? Do dự thêm một khắc, e là Hồng Nha giáo cũng kịp thu nạp thêm một đám người, ngày càng phách lối hơn rồi."
Gia Nhĩ Đằng cắn răng: "Được rồi, ta đồng ý điều kiện này là được chứ gì!"
"Mười ngày nữa, quân đội Đại Lương sẽ tập kết đầy đủ." Quý Yến Nhiên nói, "Đến lúc đó, mong các vị thủ lĩnh cũng đến Nhạn thành này, cùng nhau kí kết minh ước, chứng kiến toàn bộ."
...
Đêm đến gió lại nổi.
"Phải làm cho ngươi một cái áo khoác mới mới được." Quý Yến Nhiên khoác lấy vai hắn, "Đến lúc vào thu, đêm ở đại mạc sẽ lạnh đến thấu xương, không khác gì giữa đông đâu, đừng để đổ bệnh."
"Ta tự lo được cho mình." Vân Ỷ Phong đóng lại cửa sổ, "Phải rồi, hồi nãy ngồi nói chuyện phiếm, Mai tiền bối nói đúng là thị thϊếp của Gia Nhĩ Đằng từng xảy ra chuyện, nhưng hình như không phải sinh bệnh, bởi vì chưa hề đi tìm đại phu, mà lại kiếm về không ít thầy trừ ma."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Trúng tà sao?"
"Nếu thế còn gọi Thái y Đại Lương tới làm gì?" Vân Ỷ Phong nghĩ mãi không thấu, lại nói, "Việc dính đến hoàng cung, không thể khinh thường."
"Ta có chừng mực mà." Quý Yến Nhiên nói, "Cấp bách nhất trước mắt là phải hợp lực tiêu diệt vu tộc Dạ Lang đã."
"Ta biết ngươi có chừng mực, nhưng vẫn phải nhắc nhở, đừng vì Huyết Linh chi mà làm ra sai lầm." Vân Ỷ Phong ép chặt hai tay lên mặt hắn, "Ta hiện tại rất ổn, thật đấy."
"Ổn thế nào?" Quý Yến Nhiên hôn hôn lên trán hắn, dùng một tay ôm người lên, "Đến, cởi ra ta kiểm tra xem nào."
Vân Ỷ Phong cười cười đánh hắn: "Này!"
Thủ vệ ngoài cửa sổ trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu ý nhau, tự mình lùi ra xa thật xa.
Đêm cũng thật dài a...
-
vtrans by xiandzg