- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Kiếm Sương Hàn
- Chương 3: Một lời cảnh cáo
Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 3: Một lời cảnh cáo
Đêm ấy, không một ai được ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Vân Ỷ Phong vừa đẩy cửa phòng bước ra, lớp tuyết dày đông cứng từ mái hiên rơi thẳng xuống, một mảnh băng bắn đến chân hắn.
Lúc này Quý Yến Nhiên cũng đang đứng trên hành lang, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Vân môn chủ cũng mất ngủ cả đêm à?"
"Gió tuyết dữ dội thế này, đường lên núi có lẽ cũng bị chặn cả rồi." Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Ta thật không hiểu được, cái nơi lạnh đến quỷ khóc sói gào này mà cũng đáng được gọi là "rất thích hợp để thưởng trà tĩnh dưỡng" à?"
"Có hai khả năng." Quý Yến Nhiên đến bên cạnh hắn, "Thứ nhất, Nhạc chưởng môn kia đầu óc ngấm nước nên thực sự coi Phiêu Miểu Phong là chốn bồng lai tiên cảnh; thứ hai, hắn cố tình đưa ta và ngươi lên núi, cũng đoán chắc sẽ xảy ra bạo tuyết phong sơn."
(*bạo tuyết phong sơn: tuyết rơi dữ dội, phong toả toà núi)
Vân Ỷ Phong suy đoán: "Chẳng lẽ là vì chuyện Xá Lợi tử?"
Quý Yến Nhiên gật đầu, lại nói: "Cũng coi như bớt được một việc, ít ra còn hơn là không tìm ra được manh mối nào."
"Bớt được việc cho vương gia mà thôi." Vân Ỷ Phong chỉnh lại, "Còn ta ấy mà, mơ mơ hồ hồ chạy đến Đông Bắc hít gió lạnh, vô duyên vô cớ trở thành cái gai trong mắt người khác, bị nhốt trên núi tuyết dốc đứng, tương lai có khi còn bị bao vây ám sát, vài năm sau này lại không biết phải đến đâu dung thân." Nghe qua đã thấy chua xót, quả thật không nói nên lời.
Quý Yến Nhiên đã có kinh nghiệm, một lần nữa dối trá: "Huyết Linh chi."
"Thôi được rồi." Vân Ỷ Phong rụt nắm tay vào trong tay áo, xoay người hướng ra ngoài sân, "Đến phòng bếp xem sao đã."
"Người không còn nóng nữa chứ?" Quý Yến Nhiên đi bên cạnh hắn.
Vân Ỷ Phong đáp: "Chỉ khi nào độc phát mới nóng như vậy."
Quý Yến Nhiên nhớ lại cả đoạn đường từ thành Xuân Lâm đến thành Hàn Vụ, cảm khái: "Thời gian độc phát quả là không ít."
"Bởi vậy mới chỉ biết trông chờ vào Huyết Linh chi cứu mạng." Vân Ỷ Phong nghiêng đầu cười cười, đáy mắt còn lưu lại khung cảnh màn tuyết tinh khôi trên nền trời, nếu như để tuỳ tùng Quý phủ thấy được, e rằng sẽ lại muốn chạy trối chết, mang theo tâm lý chột dạ suốt ba ngày trời.
Trong bếp có không ít người, tất cả khách nhân ngoại trừ Mộ Thành Tuyết đều chen chúc ở đây, giống Vân Ỷ Phong, ai ai cũng bàn tán về chuyện sinh tồn sau trận bạo tuyết phong sơn vừa qua. Ngọc thẩm đang tất bật đốt lửa, liên tục xếp từng bó gỗ cây hoè xuống lớp vải dầu, cố gắng chống chọi phần nào với tiết trời băng giá hiện nay.
Vân Ỷ Phong sinh nghi, hai ngày trước tới phòng bếp, hắn chưa từng thấy qua ngần này củi khô, nay mới qua một đêm đã xuất hiện một đống, rốt cục là từ đâu ra?
Quý Yến Nhiên cũng hỏi: "Chỗ củi đây mới được đưa tới sao?"
"Đúng vậy." Ngọc thẩm xoa xoa tay, "Chiều qua lão Trương mới đem lên, sáng nay lại đi rồi."
"Sáng nay?" Liễu Tiêm Tiêm ở bên nghe được, kimh ngạc nói, "Đường núi không phải đã bị chặn hết rồi à?" Giọng nói của nàng lanh lảnh, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả vì vậy cũng vây lại hỏi chuyện. Ngọc thẩm nhanh chóng giải thích, lão Trương đưa củi kia là người nơi này, quen thuộc địa hình lại có công phu cao cường, giữa mùa đông giá lạnh vẫn có thể đốn củi săn gấu, chỉ cần trời không nổi gió, tuyết lớn cỡ nào cũng không ngăn được hắn.
Liễu Tiêm Tiêm lại hỏi: "Ngay cả Kim chưởng môn là người địa phương, võ công cao cường, bình thường vận chuyển hàng hoá giữa gió tuyết không thành vấn đề, cũng không dám xuống núi giữa thời tiết này, mà một tiều phu lại có gan đến vậy? Còn Nhạc thiếu gia, người hôm qua nói mình lớn lên trong động băng, lúc này có dám xuống núi không?"
Nhạc Chi Hoa lắc đầu: "Đây không phải động băng bình thường, mà là bạo tuyết phong sơn, nếu không phải người có kinh nghiệm biết rõ nên đi lối nào rẽ lối nào, thì tuyệt đối không thể khinh thường."
Kim Hoán cũng khuyên nhủ: "Thời tiết cực hàn đâu phải chuyện đơn giản. Tiều phu kia có khả năng tới đâu ta không rõ, nhưng nếu tuỳ tiện xuống núi vào lúc này, khả năng không những sẽ lạc đường mà còn say tuyết, nhất là sau khi mặt trời lên, nhiệt độ hạ xuống đột ngột, khắp nơi tràn ngập ánh sáng chói loá, người đi đường rất dễ bị nôn mửa, thậm chí còn mất trí, ở trong cái lạnh cực điểm lại cảm thấy khô nóng đến điên cuồng, chỉ muốn trút bỏ tất cả y phục trên người xuống, không khác gì trúng tà, vô cùng thê thảm."
Liễu Tiêm Tiêm sắc mặt trắng bệch: "Thật sự đáng sợ như vậy sao?"
"Đúng thế." Vân Ỷ Phong nói, "Tố Hồi cung nằm ở thành Kiêm Gia dưới phía Nam, có lẽ cô nương cũng chưa gặp tuyết lớn bao giờ, tốt nhất đừng nên chạy loạn."
"Được, ta nhớ kĩ rồi." Thấy mọi người đều khuyên bảo, Liễu Tiêm Tiêm cũng nghe lời, "Vậy chúng ta cứ chờ ở trên này, Nhạc chưởng môn chắc sẽ sớm phái người lên núi thôi, không cần quá lo lắng."
Vỉ hấp bốc ra hương thơm ngào ngạt, báo hiệu bánh sen ngàn lớp cũng đã chín tới. Đợi sau khi tất cả rời đi, Vân Ỷ Phong mới hỏi Ngọc thẩm: "Tuy hiện tại lương thực lẫn củi khô trên núi đều không thiếu, nhưng sắp tới vẫn nên dùng tiết kiệm một chút, ngày ba bữa cứ làm màn thầu hay mì sợi đơn giản là được rồi."
"Công tử sợ sẽ mắc kẹt trên này sao?" Ngọc thẩm nhẹ giọng trấn an, "Không có việc gì đâu, kể cả hai ngày nữa mà tuyết chưa ngớt, xe vận chuyển lương thực không tới được, thì vẫn còn lão Trương kia mà, chỉ cần theo hắn là có thể xuống núi, tuy rằng đường đi sẽ có chút vất vả."
Quý Yến Nhiên bỗng hỏi: "Hồi sáng lão Trương rời đi từ khi nào?"
"Hơn một canh giờ trước." Ngọc thẩm đáp, "Hiện tại chắc cũng xuống đến sườn núi rồi."
Quý Yến Nhiên gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ tiện tay mang theo vài chiếc màn thầu bánh bao lấy ăn sáng rồi cùng Vân Ỷ Phong đi thẳng tới tháp Bạch Ngọc—đài quan sát cao nhất trên Phiêu Miểu Phong, cao sừng sững hơn mười lăm trượng, tầm nhìn đặc biệt tốt, ngày nắng có thể thưởng cảnh cùng rượu Trích Tinh, song ngày đông sông băng dày ba thước nhìn xa nhìn gần cũng chỉ thấy một màu trắng xoá.
(*mười lăm trượng: tầm 50m)
"Chẳng trách lại có thể gây ra say tuyết." Vân Ỷ Phong nheo nheo mắt, "Toàn bộ đất trời đều bị phủ trắng, nhìn lâu phát hoảng là phải."
Quý Yến Nhiên chợt nắm lấy cổ tay hắn, lạnh như băng.
Vân Ỷ Phong khó hiểu: "Vương gia làm gì vậy?"
"Hôm nay độc không phát, vì sao cũng không mặc ấm một chút?" Quý Yến Nhiên hỏi, "Lỡ như ngã bệnh, sợ rằng ngay cả thuốc trị phong hàn cũng không thể đỡ nổi đâu."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh rút tay về: "Trúng độc đã nhiều năm, cái cảnh khi thì lạnh thấu xương, lúc lại nóng đến đốt tâm này, ta cũng sớm quen rồi."
Hắn nói những lời này, ngữ điệu nhẹ nhõm, ánh mắt vô tội, mà câu tiếp theo tám phần lại định nhắc đến "có được Huyết Linh chi thì tốt rồi". Quý Yến Nhiên từ trong nội tâm không khỏi lắc đầu, cởϊ áσ choàng lông khoác lên bờ vai gầy gò của đối phương, hơi hất cằm về phía trước: "Nhìn kìa."
"Chỗ nào?" Vân Ỷ Phong hướng mắt nhìn theo, ban đầu không phát hiện điều dị thường, mất một lúc mới nhìn ra điểm đen đang chậm rãi di chuyển trên tuyết.
Quý Yến Nhiên nói: "Kia có lẽ là người tiều phu được nhắc đến."
"Trước đây ta chưa từng trải qua bão tuyết, vương gia chắc hẳn cũng thế." Vân Ỷ Phong nói, "Bởi không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào suy đoán, rốt cục là tiều phu này có thiên phú dị bẩm, hay những người khác chỉ đang cố ý tìm cớ không muốn chúng ta xuống núi."
"Chưa thể biết được." Quý Yến Nhiên hỏi, "Giang hồ đồn đãi thế nào về những người kia?"
Vân Ỷ Phong nói: "Kim Mãn Lâm có võ nhưng không có gì xuất chúng, Kim Hoán mạnh hơn một chút, song cũng chưa được xếp vào hạng danh hào, cả hai là người làm ăn bình thường—kiếm sống nhờ kinh doanh tiêu cục. Còn Nhạc Chi Hoa, mất cha mẹ từ nhỏ, vẫn luôn được Nhạc Danh Uy nuôi dưỡng bên người, thường giúp việc đóng hàng, thi thoảng cũng tham gia vận chuyển."
Quý Yến Nhiên nói: "Nghe qua khả năng đều chẳng ra sao, vậy thì hoàn toàn có thể là—" Lời nói còn chưa dứt, đằng xa đột nhiên bốc lên một màn xám đen mù mịt trong tuyết, làn khói dày đặc cuồn cuộn, băng tuyết vỡ nát tứ tung, tiếp đó là một thanh âm vang trời như ác thú gào thét, chấn động cả toà núi khiến đất rung đá lăn, Vân Ỷ Phong cũng kinh ngạc trong chớp mắt: "Oanh Thiên Lôi?"
(*Oanh Thiên Lôi: tên pháo/thuốc nổ, đặt theo tên của vị chuyên gia hoả pháo trong "Thuỷ Hử")
"Phải." Quý Yến Nhiên nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào khu vực khói đen hỗn độn: "Để gϊếŧ chết tiều phu kia."
Vân Ỷ Phong nói: "Đối phương là muốn cảnh cáo chúng ta, đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi Thưởng Tuyết Các, nếu không sẽ phải chịu kết cục tương tự sao?"
"Người có bản lĩnh chôn Oanh Thiên Lôi quanh núi, e rằng cũng chỉ có Nhạc Danh Uy." Quý Yến Nhiên gằn mạnh từng chữ, "Hắn muốn chết hay gì."
"Nếu nhắm đến ngươi, thì đích thị là hắn không muốn sống nữa rồi, mưu hại hoàng thân quốc thích là đại tội liên luỵ toàn cửu tộc." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng kể cả thế, ta nghĩ mãi cũng không thông chuyện này."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Vân Ỷ Phong nói: "Nếu để ngươi sống sót xuống núi, toàn bộ trên dưới Nhạc gia sẽ khó mà giữ được cái đầu, nhưng nếu muốn trừ khử ngươi, tại sao còn phải làm lớn chuyện như vậy? Vì cái gì không chôn sẵn Oanh Thiên Lôi trong Phiêu Phiêu Các, chắc chắn chúng ta sẽ không còn sống được đến hiện tại."
"Nếu ngươi muốn biết đáp án, để dành khi nào xuống núi rồi hỏi lại." Quý Yến Nhiên hạ giọng, "Đang có người tới đây."
"Vân môn chủ, Quý thiếu hiệp!" Tiếng bước chân hỗn loạn, người đầu tiên chạy đến là Liễu Tiêm Tiêm, theo sát phía sau có phụ tử Kim gia cùng Nhạc Chi Hoa, Kỳ Nhiễm thở hồng hộc cũng đang được gã người hầu dìu tới, lết lên từng tầng của tháp Bạch Ngọc, ai ai cũng muốn nhìn xem rốt cục tiếng nổ kia là thế nào.
Màn khói dày đặc phía xa vẫn còn chưa tán hết, sau khi nghe Vân Ỷ Phong thuật lại sự tình một hồi, tất cả đều giật nảy mình. Nhạc Chi Hoa lại càng kinh ngạc không thôi, mặt nhăn mày nhó, hắn tất nhiên hiểu được hàm ý ở đây—Thúc phụ mời chư vị khách nhân lên Phiêu Miểu Phong, lại có người âm thầm cho chôn Oanh Thiên Lôi khắp dọc đường núi, tuy rằng hiện tại vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực chuyện này do ai gây nên, thế nhưng có thể khẳng định một điều, Nhạc gia tuyệt đối không thể rũ sạch trách nhiệm—đây là điều chắc chắn.
Nghĩ đến đây, hắn liền thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa loạng quạng rớt khỏi toà tháp, hoảng loạn bảo: "Vân môn chủ, Kim chưởng môn, trước khi lên đây, thúc phụ chỉ dặn ta phải chiêu đãi các vị thật tốt, cũng không nói đang yên đang lành sẽ cho kích nổ trên núi, việc này..."
"Nhạc huynh đừng lo lắng." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ tay hắn, "Chuyện xảy ra đột ngột, trong lòng ai cũng không tránh khỏi bối rối, nhưng chúng ta phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, đừng khiến mình tự loạn."
Kỳ Nhiễm run run hỏi: "Tức là có người muốn cho chúng ta nổ banh xác sao?"
"Phỉ phui cái mồm ngươi, chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta?" Liễu Tiêm Tiêm ngắt lời hắn, "Là có người muốn gϊếŧ, muốn gϊếŧ......" Đôi mắt đen lay láy quét qua từng người, song không tìm được ai đáng nhận lấy cái vạc lớn kinh hoàng này, đành phải bực tức nói, "Muốn gϊếŧ vị khách trong buồng sưởi phía Tây kia!"
(*cái vạc lớn: ám chỉ chuyện nghiêm trọng)
Kỳ Nhiễm hiển nhiên cũng không cảm thấy được an ủi mấy, vô cùng lo lắng hỏi: "Người giang hồ muốn trả thù lại đi chôn Oanh Thiên Lôi quanh núi sao? Chẳng phải nên lên Phiêu Miểu Phong đây đánh nhau một trận mới phải à? Lại nói lỡ như, lỡ như thật sự kéo lên đây đánh nhau, người trong võ lâm các ngươi sẽ tuân theo quy củ oan có đầu nợ có chủ gì đó chứ? Cũng đâu thể gϊếŧ loạn người vô tội được." Nói đến cuối, thanh âm của hắn cũng trở nên yếu ớt vô lực, hoàn toàn để lộ ra mục đích tẩy não hòng lừa mình dối người. Người tiều phu còn vừa mất mạng trong vụ nổ, nhìn thế nào cũng thấy, bên kia không chỉ đả thương người vô tội, mà còn hạ sát một cách trắng trợn, không chút kiêng kị.
"Hiền chất đừng quá kinh hoảng." Kim Mãn Lâm an ủi, "Bất luận kẻ đứng sau là ai, có liên quan tới Nhạc chưởng môn hay không, sớm muộn gì sự thật cũng sẽ được phơi bày, chi bằng chúng ta hãy cứ bình tĩnh vững tâm, từ từ dõi theo từng biến chuyển cái đã."
Vân Ỷ Phong cũng nói: "Ta tán thành đề nghị của Kim chưởng môn, hiện tại cục diện còn chưa rõ ràng, tốt nhất đừng đi đâu mà cứ đợi ở Thưởng Tuyết Các, lấy bất biến ứng vạn biến, chúng ta ở ngoài sáng, tuỳ tiện đấu lại bọn người trong bóng tối, sẽ chỉ nhận lấy thương tổn về mình thôi."
Nhạc Chi Hoa lo sợ bất an, chỉ biết gật đầu phụ hoạ. Đang từ vị thế chủ nhân, chỉ sau một đêm đã mơ hồ trở thành tội nhân, hắn cho rằng bản thân vẫn nên ít lời lại một chút.
Một trận gió nữa nổi lên, không khí đã lạnh lại càng trở nên thấu xương, gã người hầu của Kỳ Nhiễm rùng mình một cái, run rẩy mãnh liệt, trên miệng còn nhỏ giọng lầm bầm, nói công tử nhà mình chỉ là người đọc sách, nếu kẻ xấu có thật sự vây tới, cũng là chuyện giữa những người trong giang hồ, không có gì liên quan tới người đọc sách.
"Đến lúc đó chúng ta cứ trốn trong Bạch Mai Các là được." Hắn nói, "Khoá kín cửa vào, cứ để bọn họ ở bên ngoài thoải mái chém chém gϊếŧ gϊếŧ nhau đi."
Vân Ỷ Phong kéo lại áo choàng lông, tựa vào lan can nhàn nhạt nói: "Người giang hồ bọn ta không thường đánh nhau, nhưng một khi đã đánh thì sẽ đánh triệt để, đánh không sót một ai."
Gã người hầu ngẩn người, trong mắt lập tức ngân ngấn nước, nức nở chất vấn: "Sao các người lại không biết phân biệt đúng sai như vậy chứ?"
Vân Ỷ Phong kiên nhẫn trả lời: "Chắc do ít đọc sách quá đấy, mà chuyện này thì biết phải làm sao."
"Cứ ít đọc sách thì được gϊếŧ người lung tung sao?" Gã người hầu ngày càng suy sụp, lắp ba lắp bắp, cũng không biết cãi lại thế nào. Mây đen kéo đến ùn ùn, nhìn như lại chuẩn bị có thêm một trận cuồng phong bạo tuyết. Không một ai biết, đằng sau gió tuyết còn mang chứa những ẩn tình gì.
Trông thấy chủ tớ Kỳ gia sắc mặt trắng bệch, dường như đã sợ hãi đến tốt cùng, Kim Mãn Lâm bảo Liễu Tiêm Tiêm đưa hai người trở về Bạch Mai Các nghỉ ngơi trước, sau đó thăm dò Vân Ỷ Phong: "Môn chủ nghĩ chuyện này đang nhắm đến ai?"
"Không thể là Mộ Thành Tuyết, nếu không thì ra tay từ khi hắn còn ở Phiêu Miểu Phong một mình chẳng phải dễ dàng hơn rồi sao." Vân Ỷ Phong nói, "Về phần Kim chưởng môn và Kim huynh, chắc hẳn cũng không kết nên ân oán giang hồ nào nặng nề khiến đối phương hưng sư động chúng đến vậy, Nhạc huynh lại là người nhiệt tình hiếu khách, bình thường còn bận rộn việc kinh doanh, có mâu thuẫn thì cũng chỉ liên quan đến vài vấn đề tiền bạc, không lý nào lại chọc phải mầm hoạ nào có khả năng gây nguy hiểm tính mạng như này. Tính ra thì chỉ còn một người đọc sách, một tiểu nha đầu, một......" Hắn chợt đưa mắt đến người bên cạnh, "Quý huynh, lẽ nào là kẻ bị huynh chọc giận?"
(*hưng sư động chúng: bỏ ra nhiều sức lực)
"Ta?" Quý Yến Nhiên nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt đầy vô tội, "Ta chỉ là một người làm ăn nhỏ, đi theo Vân môn chủ lăn lộn cũng vì hai bữa cơm, ai thèm gϊếŧ ta làm gì."
Kim Mãn Lâm thở dài: "Nếu vậy thì thật chẳng hiểu ra sao."
"Hiện tại mới xảy ra chuyện, trong đầu ai cũng không tránh khỏi hoảng loạn." Vân Ỷ Phong đề nghị, "Trước mắt chúng ta cứ quay về nơi ở đi đã, đợi bình tâm lại rồi tiếp tục thương nghị cũng chưa muộn."
Trên trời lại tán loạn một màn lông ngỗng, có lẽ không bao lâu sau, sườn núi bị oanh tạc đến cháy đen kia sẽ lại trở nên trắng xoá, thế nhưng vụ nổ trên Phiêu Miểu Phong vẫn để lại vô vàn thấp thỏm bất an trong lòng mọi người, mà ngay cuồng phong bạo tuyết bên ngoài cũng không thể che giấu hay cuốn đi.
(*lông ngỗng: chỉ tuyết)
Bên trong Phiêu Phiêu Các, Quý Yến Nhiên hơ lại mấy chiếc màn thầu nguội ngắt trên lửa, hương vị đồ ăn dần lan toả trong chốc lát.
Vân Ỷ Phong ngồi bên bàn, nhìn thẳng đến thất thần. Gió vẫn lùa vào phòng qua những khe cửa, đốt lửa cỡ nào cũng không thấy ấm lên, bởi vậy hắn không cởϊ áσ choàng, quanh cổ vẫn xù xụ một lớp lông, càng thêm tô điểm cho khuôn mặt mỹ mạo như ngọc, thuần khiết tuấn tú lại nho nhã của hắn.
Quý Yến Nhiên ung dung nói: "Nếu ta mà là một tiểu cô nương mười bảy mười tám, được môn chủ nhìn đến không chớp mắt suốt một nén nhang như vậy, nhất định sẽ rung động mầm tình, khóc nháo đòi gả bằng được mới thôi mất."
(*một nén nhang: tương đương 5 phút)
Vân Ỷ Phong ngồi thẳng lại: "Ta đang nghĩ đến Nhạc Danh Uy."
Quý Yến Nhiên đưa cho hắn một cái màn thầu nướng: "Thử nói xem."
"Xem ra hắn có ý đồ bao vây ngươi, nhưng lại không muốn gϊếŧ ngươi." Vân Ỷ Phong nói, "Cho nên nhất định phải có mục đích khác."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Còn gì nữa."
"Nếu đã như vậy, theo lẽ thường, hắn nhất định sẽ gửi gắm một gián điệp tới nơi này." Vân Ỷ Phong nói, "Bất kể là để theo dõi hay mê hoặc ngươi, dù gì cũng phải có người thu thập tin tức."
"Vậy ngươi cảm thấy người này có thể là ai?" Quý Yến Nhiên lại giúp hắn rót trà, "Mộ Thành Tuyết cho đến nay vẫn chưa hề lộ diện, bởi vậy cũng ít đáng nghi nhất, về phần còn lại, ta cảm giác ai ai cũng có khả năng, không đơn giản chỉ là Nhạc Chi Hoa."
"Cho nên không thể tin tưởng ai." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Đây mới chỉ là khởi đầu, từ giờ về sau, mỗi ngày đều có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khác nhau, chúng ta cũng nên tăng phần cảnh giác."
Quý Yến Nhiên nhất trí một câu, lại lấy đi màn thầu trong tay đối phương, Vân Ỷ Phong bối rối: "Ngươi làm gì vậy? Ta còn chưa có ăn mà."
"Nói hết nửa ngày nói đến lạnh cả màn thầu rồi." Quý Yến Nhiên đem tới một cái màn thầu nóng vừa lấy ra từ lò, "Ta phải chăm ngươi tốt một chút mới được, tránh cho ngày nào đó thực sự ngã bệnh, đến lúc ẩu đả nổ ra mà còn phải vác người trên vai thì phiền lắm."
Vân Ỷ Phong cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy mình sẽ chỉ chiếm tiện nghi của người ta chứ không hề thiệt thòi, cho nên cũng gật đầu đồng ý: "Nói rất đúng, coi như từ giờ cơm ăn áo mặc mỗi ngày của ta đều làm phiền vương gia vậy."
Hắn thản nhiên nói, Quý Yến Nhiên cũng sảng khoái đáp ứng, dù sao người ta là bị mình lừa gạt đi theo, tương lai muốn tìm tung tích Xá Lợi tử vẫn còn phải dựa vào hắn, đừng nói chỉ lo liệu cơm ăn áo mặc mỗi ngày, kể cả phải giúp hắn đánh răng súc miệng cũng không phải không thể cân nhắc.
Vân Ỷ Phong miệng gặm màn thầu, tiếp tục hỏi: "Thế nhưng tại sao hắn còn phải đưa Mộ Thành Tuyết lên núi?"
Quý Yến Nhiên cười một tiếng: "Một sát thủ nhận bạc để gϊếŧ người, còn có thể là ý gì nữa."
Vân Ỷ Phong cau mày: "Nếu thấy tình hình không ổn, đến thời điểm bất đắc dĩ sẽ ra tay gϊếŧ ngươi diệt khẩu sao?"
"Còn có ngươi nữa." Quý Yến Nhiên nhắc nhở, "Hiện tại chúng ta cũng là người cùng hội cùng thuyền."
"..."
Vân Ỷ Phong xoa xoa thái dương, yên lặng thở dài, cảm thấy sầu não. Hắn thật sự không muốn dính dáng đến những hỗn loạn rối rắm này chút nào.
-
vtrans by xiandzg
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Kiếm Sương Hàn
- Chương 3: Một lời cảnh cáo