- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Kiếm Sương Hàn
- Chương 14: Dây leo sau núi
Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 14: Dây leo sau núi
Kim Hoán mù cả hai mắt, cũng không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, nghe được thanh âm của Liễu Tiêm Tiêm thì nhỏ giọng hỏi Vân Ỷ Phong: "Chuyện gì vậy?"
"Là Liễu cô nương." Vân Ỷ Phong đáp, "Nàng bị thương, đang ngồi trong hoa viên."
Đồng bệnh tương liên, Kim Hoán không khỏi lo lắng: "Cũng vì tặc nhân dùng khói độc đánh lén sao?"
"Tặc nhân nào, khói độc gì, ta căn bản chưa từng thấy qua!" Liễu Tiêm Tiêm chỉ đến Mộ Thành Tuyết, bùng nổ giận dữ, "Vác theo kiếm thì có thể tuỳ tiện chém gϊếŧ sao? Địch hay ta còn không phân biệt được, ngươi làm sát thủ cái kiểu gì vậy!"
Kim Hoán mơ mơ hồ hồ nghe được, càng mờ mịt đến nôn nóng, Vân Ỷ Phong ở bên cạnh kịp thời giải thích cho hắn: "Hình như Liêu cô nương và Mộ công tử vừa gây lộn."
Mộ Thành Tuyết cau mày nói: "Vừa nãy rõ ràng chính cô nương tự mình nhào đến, đâm sầm vào ngực ta."
"Phi!" Liễu Tiêm Tiêm giãy giụa, "Mau giải khai huyệt đạo cho ta!"
Trên miệng nàng nói lời ngỗ ngược, trong mắt lại đã sớm đỏ lên, bị đả thương giữa một trời gió lạnh, còn bị một đám đại nam nhân vây quanh chứng kiến người ta nói mình "đâm sầm vào ngực" gì đó, cho dù là cô nương kiêu căng tuỳ hứng nhất cũng không thể nào nhịn được. Thấy tiểu nha đầu mím môi chuẩn bị oà lên khóc, Vân Ỷ Phong liền tiến đến giải huyệt giúp nàng, an ủi: "Vết thương không quá sâu, tránh nước mấy ngày sẽ ổn, nhưng trước hết nói qua một chút, sao ngươi với Mộ công tử lại đánh nhau?"
Liễu Tiêm Tiêm miễn cưỡng đứng dậy, lại trừng Mộ Thành Tuyết: "Ta đâu biết dáng dấp hắn thế nào, đi đưa cơm nhiều lần cũng chưa bao giờ thấy ra mặt nói một lời cảm ơn."
Mọi người nghe nàng kể lại cũng hiểu được, đại khái lúc chuông bạc đánh động, Liễu Tiêm Tiêm liền xông ra khỏi Lưu Tinh Các, vốn muốn đi giúp đỡ lại đυ.ng phải Mộ Thành Tuyết ngay trong hoa viên, thấy đối phương lạ mặt còn cầm kiếm trên tay, cho rằng đây chính là hung thủ, không buồn nói lý đã vươn tay tấn công.
Song dù nàng chưa từng gặp Mộ Thành Tuyết, Mộ Thành Tuyết đã từng thấy qua nàng, dù sao lúc trước cũng ăn không ít cơm nước cô nương người ta đưa tới, nghe thấy nàng không ngừng giận dữ chửi mắng "lão tặc nhân vô sỉ gạt ta lên núi", đoán được nàng đã hiểu lầm gì đó, hắn vẫn lười giải thích, vốn chỉ muốn bình yên đi tiếp, chẳng ngờ Liễu Tiêm Tiêm đánh cực hung hãn, lưỡi kiếm trong tay đảo nhanh như chớp, Mộ Thành Tuyết buộc phải rút nửa kiếm khỏi vỏ, thuận thế chặn lại, bởi vậy mà đả thương cánh tay nàng.
"Vậy sao ngươi không biết đường mà nói sớm một chút, miệng ngươi là để trưng bày à?" Liễu Tiêm Tiêm tiếp tục chất vấn, "Còn nữa, ngươi điểm huyệt ta làm gì?"
Mộ Thành Tuyết mặt không cảm xúc, không buồn phản ứng lại nha đầu điên này. Vốn dĩ lúc ấy nghe được tiếng hô của Kim Hoán, biết tặc nhân đã trốn thoát, Liễu Tiêm Tiêm ở đây lại cứ dây dưa không ngớt, hắn mới dứt khoát điểm huyệt đạo của nàng, đẩy đối phương xuống một bãi cỏ khô.
Bầu không khí không thể cứu vãn, Vân Ỷ Phong đành phải đứng ra hoà giải: "Ngọc thẩm đâu rồi?"
"Yên tâm, ta để nàng ẩn nấp kĩ lưỡng rồi mới đi, không ai tìm được nàng đâu." Liễu Tiêm Tiêm xoa xoa mũi, lại nhìn đến "bóng đen" bị vứt trên nền đất, "Đây là sát thủ vừa xông vào sao?"
"Đúng vậy." Vân Ỷ Phong giúp nàng phủi phủi đất bụi trên người, "Về băng bó vết thương trước đi, thu xếp tốt cho Ngọc thẩm luôn, người này mới bị đánh ngất xỉu, chắc cũng phải một lúc nữa mới tỉnh lại."
Có lẽ vì vừa đối nghịch với Mộ Thành Tuyết, các nam nhân còn lại ở đây bỗng trở nên thuận mắt dễ gần hơn hẳn. Liễu Tiêm Tiêm hươ hươ tay trước mặt Kim Hoán: "Này, ngươi thật sự không nhìn thấy gì nữa sao?"
"Vừa rồi không cẩn thận, trúng phải khói độc của tặc nhân." Kim Hoán nói, "Cô nương mau đi xử lý vết thương của mình đi, ta không sao."
"Vậy để ta thu xếp cho Ngọc thẩm xong, rồi đến tìm các ngươi." Liễu Tiêm Tiêm chậm rãi khởi động hai bên chân vừa bị tê liệt, khập khiễng ra khỏi hoa viên.
Sau khi nàng rời đi, Vân Ỷ Phong quay ra nói với Mộ Thành Tuyết: "Nha đầu này vẫn luôn chua ngoa mạnh miệng như vậy, mắng chửi nam nhân là hạng mục cố định mỗi ngày, ngươi không cần để trong lòng."
"Đúng vậy đó." Kim Hoán nói, "Hai cha con chúng ta cũng từng bị nàng chế nhạo không ít, ban đầu còn muốn nổi giận, dần dần cũng quen rồi."
Mộ Thành Tuyết tra lại kiếm vào vỏ, hờ hững nói: "Ta không có hứng thú với chuyện của nàng."
Về phần hứng thứ với thứ gì... Quý Yến Nhiên xách bóng đen từ mặt đất lên, nói với Vân Ỷ Phong: "Ngươi đưa Kim huynh về Quan Nguyệt Các đi, ta mang người này về tiền sảnh trước."
"Không cần về Quan Nguyệt Các." Kim Hoán chặn lại, "Cha ta sau khi uống thuốc cần phải tĩnh tâm điều tức một lúc lâu, giờ mà về sẽ khiến gia phụ lo lắng, không bằng trước hết làm tặc nhân tỉnh lại, biết đâu lại tìm được giải dược."
Nói như vậy cũng hợp lý, biết được nhi tử bảo bối duy nhất của mình bị mù, e là ngay cả thần thánh cũng khó mà "tĩnh tâm" nổi, nhỡ như điều tức chưa xong khí công trào ngược dẫn đến tẩu hoả nhập ma, thì quá xui. Bởi vậy Vân Ỷ Phong đỡ Kim Hoán dậy, cùng mọi người trở về.
Ở bên kia, sau khi trở lại Lưu Tinh Các, Liễu Tiêm Tiêm chưa vội lo cho vết thương của mình mà trước hết kéo Ngọc thẩm ra khỏi vạc không: "Thẩm thẩm, không có bị doạ đến mất hồn đấy chứ?"
"Ta không có việc gì, sao cô nương lại bị thương thế này?" Ngọc thẩm giật mình trước bộ dạng chật vật của nàng, "Đây... đây chẳng phải đều là máu sao, mau vào phòng đi hẵng."
"Chỉ bị thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng." Liễu Tiêm Tiêm ngồi xuống ghế, miệng không ngừng oán trách, "Tất cả là tại Mộ Thành Tuyết, giữa đêm khuya gặp hắn trong hoa viên, cứ nghĩ hắn là tặc nhân nên xông đến tấn công, kết quả không những bị đả thương cánh tay, mà thiếu chút nữa cũng suýt chết cóng trên nền tuyết rồi."
"Chuông bạc kêu là do Mộ công tử đánh động sao?" Ngọc thẩm nghe xong chỉ thấy mơ hồ.
Liễu Tiêm Tiêm vô lực khoát khoát tay: "Thôi bỏ đi, việc này rất phức tạp, vài ba câu cũng chưa thể nói rõ. Thẩm thẩm cứ xử lý vết thương giúp ta đã, sau đó chúng ta cùng tới tiền sảnh với mọi người, tặc nhân xông vào Thưởng Tuyết Các đêm nay đã bị bắt, lúc này có lẽ đang bị Vân môn chủ thẩm vấn rồi."
"Thật sao?" Ngọc thẩm nghe được liền kinh hỉ, vậy hẳn là từ nay sẽ không còn người vô tội phải mất mạng nữa rồi. Nàng mang hòm thuốc đến, cẩn thận tỉ mỉ giúp đối phương lau sạch vết máu, sau khi thấy rõ vết thương thì còn lo lắng hơn, "Sâu gần chạm đến xương cốt luôn rồi, một đao kia cũng không nhẹ đâu."
"Còn giữ lại được cái mạng dưới tay hắn là ta đã muốn A di đà phật lắm rồi." Còn chưa dứt lời, Liễu Tiêm Tiêm càng nói càng tức, giơ tay đập bàn khiến cho cốc chén nảy cả lên, "Về sau không đưa cơm cho hắn nữa, muốn ăn hay không cũng mặc kệ!"
Ngọc thẩm biết nàng miệng cứng tâm mềm lại ngang ngược, cũng không nhiều lời thêm, sau khi giúp nàng băng bó vết thương thật tốt thì vội vàng đi tới tiền sảnh, kết quả đúng lúc nhìn thấy "bóng đen" vừa bị một chậu nước giội tỉnh đã bù lu bù loa dập đầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi tèm lem, phối hợp với khuôn mặt đầy vết sẹo đao kiếm lại càng khiến người ta rùng mình, dạ dày sôi sụng.
"Sao thẩm thẩm lại tới đây." Vân Ỷ Phong vẫy nàng đến, "Qua bên này, đừng nhìn."
"Đây... là quỷ hay là người vậy a." Ngọc thẩm run rẩy hỏi.
Vân Ỷ Phong cười cười: "Không biết nữa, miệng hắn cũng chỉ biết rầm rì khóc lóc, chắc là một tặc nhân đoản mệnh đầu óc có vấn đề, ta nghĩ là đem thiêu đi!"
"Đừng, Vân môn chủ, đừng thiêu ta, xin ngươi tha mạng!" Bóng đen kia sờ soạng hai bên mặt, từ sau tai xé toạc xuống lớp mặt nạ đen nhánh, hai mày nhíu chặt nói: "Là ta."
Gương mặt đằng sau lớp mặt nạ vẫn xấu, nhưng ít ra còn là mặt người, là một nam tử gầy guộc trạc bốn mươi tuổi. Vân Ỷ Phong chậc lưỡi: "Từ lúc nhìn tư thế đã thấy quen, quả nhiên là ngươi."
Quý Yến Nhiên không quá quen thuộc với giang hồ Trung Nguyên, nghiêng đầu hỏi hắn: "Ai vậy?"
"Địa Ngô Công." Vân Ỷ Phong nói, "Đạo tặc nức tiếng, từ nhà giàu nổi danh cho đến cổ mộ ngàn năm, không nơi nào là hắn không dám trộm, giờ thì giỏi rồi, Phiêu Miểu Phong mà cũng dám trèo lên."
"Vân môn chủ, ngươi giơ cao đánh khẽ tha cho ta đi." Địa Ngô Công là một tên giảo hoạt, có mặt nạ hay không cũng không ảnh hưởng, nói một hồi còn làm bộ uỷ khuất, giả bộ ròng ròng nước mắt nói, "Ta cũng bị mấy thằng cháu trai kia lừa gạt thôi!"
(*cháu trai: tiếng lóng là từ chửi—"tên khốn")
Nhóm người đạo tặc này, hành động tuy đáng khinh song rất có quy củ, đặc biệt là mấy tên tự xưng là "hiệp đạo", cái này không trộm cái kia không trộm, kiêng kị có khi còn hơn cả danh môn chính phái. Thế nhưng Địa Ngô Công là một ngoại lệ, từ hồi ba tuổi đã được cha đưa vào nghề, tham lam độc ác công phu cao, đó giờ vẫn chỉ biết mình mình, tất nhiên không chào đón bất kì ai đồng hành, lần này chỉ vì đắc tội với địa đầu xà của Đông Bắc mà bị dụ lên Thưởng Tuyết Các tìm chết.
(*hiệp đạo: đạo tặc hiệp nghĩa
*địa đầu xà: bạo chúa/côn đồ địa phương)
"Một năm trước ta cũng từng lên Phiêu Miểu Phong, lúc ấy nơi này chỉ vừa xây xong, còn chưa có nô bộc trông coi nữa kìa, khắp nơi đều là đồ tốt." Địa Ngô Công uể oải nói, "Cho nên mấy ngày trước nghe nói Nhạc Danh Uy mời toàn phú hộ lên Phiêu Miểu Phong, đầu óc hâm hấp nên mới quyết định quay lại đây một chuyến, ai ngờ lại đυ.ng Vân môn chủ ở đây, thật là đáng chết, vô cùng đáng chết mà."
"Đừng nói nhảm nữa." Vân Ỷ Phong hỏi, "Khói độc kia rốt cục là thứ gì, mắt của Kim huynh có thể chữa được hay không?"
"Có có có." Địa Ngô Công liên tục gật đầu, "Đấy chỉ là bột phấn làm từ hoa đuôi bọ cạp đốt khô thôi, không cần giải dược, qua một hai ngày sẽ tự khỏi."
(*hoa đuôi bọ cạp: ở mình gọi là hoa chuối pháo)
Nghe được hắn nói như vậy, Kim Hoán liền thở phào nhẹ nhõm, hai tay bám chặt lấy Vân Ỷ Phong cũng thả lòng đôi chút. Quý Yến Nhiên như có điều suy nghĩ nhìn Địa Ngô Công: "Ngươi nói mình bám theo dây leo khô phía sau núi để lên đây sao?"
"Đúng vậy." Nhắc đến chuyện này, Địa Ngô Công không khỏi lộ ra điệu bộ tự đắc, khoe khoang nói những dây leo kia được chính hắn gieo xuống từ lần trước lên đây, tỉ mỉ chọn lựa từng dây nhỏ khẳng khiu cứng cáp, quả nhiên chỉ sau một mùa đã trưởng thành làm dây thừng được rồi.
"Người bình thường dù có nhìn thấy cũng không dám thử, phải là một tay lão luyện mới biết phải đi thế nào, thế nhưng đương nhiên tuyệt thế cao thủ như Vân môn chủ đây thì không khác gì đi đường bằng!" Địa Ngô Công vừa nịnh bợ vừa liếc nhìn Liễu Tiêm Tiêm một lần nữa—bản tính xảo quyệt háo sắc, trời sinh khó sửa.
Liễu Tiêm Tiêm không hề mắng chửi lão sắc lang, ngược lại hai mắt còn trở nên bừng sáng, vui vẻ cao hứng nói: "Vậy chẳng phải chúng ta có thể rời khỏi Phiêu Miểu Phong rồi sao?"
"Sáng mai sẽ thử đi xem một chút." Vân Ỷ Phong đứng lên, nói với Địa Ngô Công, "Nếu lần này có thể thuận lợi xuống núi, ta tha cho ngươi một mạng."
"Tất nhiên, chỉ cần đi theo ta là xuống được." Địa Ngô Công vỗ ngực cam đoan, song lại thấy khó hiểu, "Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ chư vị là bị vây khốn ở trên này, đường núi phía trước không đi được hay gì?"
"Cũng may cho ngươi không lên bằng đường núi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, "Nếu không e là đã sớm nổ đến tan xương nát thịt rồi."
Địa Ngô Công sắc mặt trắng bệch: "Hả?" Qua một lúc thì cúi gằm mặt, ròng ròng nước mắt, "Hoá ra ta đυ.ng phải hiện trường trả thù của ân oán giang hồ rồi sao?"
"Đã đến đây thì cứ biết đường yên ổn mà ở thôi." Vân Ỷ Phong ngoắc ngoắc ngón tay, "Há miệng."
Địa Ngô Công miễn cưỡng hé miệng: "Nói rồi đó, xuống núi nhớ phải cho ta thuốc giải a."
Vân Ỷ Phong bật ngón tay, bắn thuốc độc vào miệng hắn, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, đưa tay chỉ điểm: "Đêm nay ngươi ở cùng vị công tử này đi!"
Mộ Thành Tuyết: "..."
Địa Ngô Công rụt người, sao hắn có thể quên chính mình vừa bị cái bóng trắng này tung lên trời như thế nào, công phu đúng là cao đến tà môn. Thế nhưng nghĩ lại, mình bây giờ cũng coi như một người hữu dụng, chỉ đơn giản ở cùng một đêm, đối phương hẳn cũng sẽ không đến nỗi gϊếŧ mình, bởi vậy liền trở mặt tươi cười lôi kéo làm quen: "Vị đại hiệp này, không biết phải xưng hô thế nào nha?"
Mộ Thành Tuyết không vui nói: "Vì sao Vân môn chủ không chứa chấp hắn đi?"
Vân Ỷ Phong lập tức dựa vào người bên cạnh, nhíu này nói: "Trúng độc, suy yếu, cần trị thương, không chịu được quấy rầy."
Quý Yến Nhiên rất biết phối hợp, đưa tay khẽ vuốt vuốt lưng hắn, lại ngẩng đầu rầu rĩ nói: "Làm phiền Mộ công tử rồi."
Địa Ngô Công tiếp tục hồ hởi trêu đùa: "Mộ công tử là cây gì vậy?"
(*Mộ và Mộc (cây) đồng âm)
Liễu Tiêm Tiêm bắt chước ngữ điệu tí tởn của hắn: "Mộ Thành Tuyết đó."
Địa Ngô Công: "..."
Địa Ngô Công lập tức quỳ rạp trên đất, dập đầu khóc lớn: "Gia, ta biết sai rồi, đêm nay cam đoan sẽ không nói lời nào nữa!"
(*gia: kiểu gọi như gọi boss lạy boss)
Mộ Thành Tuyết nhìn mà phiền lòng, xoay người ra ngoài, Địa Ngô Công liếc nhìn Vân Ỷ Phong, miễn cưỡng lết từng bước nhỏ theo sau Mộ Thành Tuyết. Liễu Tiêm Tiêm nói với Ngọc thẩm: "Chúng ta cũng về thôi, ầm ĩ cả một đêm rồi, sáng mai chắc tất cả cũng muốn ngủ thêm, không cần vất vả dạy sớm làm điểm tâm đâu."
"Trong phòng bếp có màn thầu, cháo cũng nấu xong rồi, chỉ cần hâm nóng lên là được." Ngọc thẩm nói, "Vân môn chủ, các ngươi cũng đi nghỉ sớm đi."
Vân Ỷ Phong gật gật đầu, mắt nhìn theo hai người rời đi xong, lại hỏi Kim Hoán: "Kim chưởng môn có lẽ còn đang điều tức, không bằng Kim huynh đêm nay ở lại Phiêu Phiêu Các đi? Dù sao trời cũng sắp sáng rồi."
"Hiện tại chắc cũng xong rồi." Kim Hoán lật đật đứng lên, "Nếu còn chưa thấy ta quay về, cha hẳn sẽ lo lắng, kiểu gì cũng tới tìm người, nên là lại phiền Vân môn chủ đưa ta trở lại Quan Nguyệt Các thì hơn."
Náo loạn một trận, trời cũng đã sáng lên nhiều. Kim Hoán chậm rãi bước trên hành lang, nhịn không được lại hỏi: "Vừa rồi ta cũng chưa thấy rõ những dây leo kia ở đâu, không biết là... có đi được không?"
"Vách đá cheo leo, tất nhiên đi không dễ, nếu không thì trước đó chúng ta cũng đã tìm ra." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng Kim huynh không cần quá lo lắng, chung ta cùng nhau lên núi, tất nhiên cũng sẽ cùng nhau xuống núi, còn cả Liễu cô nương cùng Ngọc thẩm nữa, đều phải bình an mới được."
"Đúng, đúng, đa tạ Vân môn chủ." Kim Hoán có chút hổ thẹn, "Lần này nếu có thể bình an thoát hiểm, ta nhất định sẽ khắc khổ luyện công."
Quý Yến Nhiên quan sát thân hình của hắn, lại hướng Vân Ỷ Phong lắc đầu, ý bảo người này vai trùng eo thô, tay ngắn chân ngắn, chính là không cần thiết phải khắc khổ làm gì, dù sao khắc thế khắc nữa cũng không có kết quả được, không bằng tìm một cái ghế dài dễ chịu mà nằm nghỉ uống trà phơi nắng.
Vân Ỷ Phong buồn cười, vươn tay muốn cho hắn một đấm, bỗng dưng cánh tay bị bóp chặt, đau nhức kịch liệt.
"Ss!..."
"Vân môn chủ?" Kim Hoán cảnh giác, "Ngươi sao vậy?"
"Không việc gì." Vân Ỷ Phong đáp, "Không cẩn thận đυ.ng phải vết thương lúc trước."
Vết thương? Quý Yến Nhiên vén tay áo hắn lên, quả nhiên liền bắt gặp năm ngón in hằn trên cẳng tay, thậm chí còn vài chỗ bị xước da—chính là dấu vết Kim Hoán vừa nãy thất thố để lại, vì bóp quá chặt.
Một đại nam nhân, cũng không phải sợ đến mức này chứ...
Vân Ỷ Phong nhìn hắn, ngươi muốn làm gì?
Quý Yến Nhiên nhẹ nhàng giúp hắn hạ tay áo, vuốt vuốt tượng trưng vài cái, quay ra nói với Kim Hoán: "Kỳ thực tu vi võ học của Kim huynh hiện tại đã khiến người khác vô cùng hâm mộ rồi, một chiêu mãnh hổ lạc địa mấy hôm trước kia, quả là xứng danh lôi đình vạn quân, chấn động đến mức mặt đất cũng muốn nổ tung."
(*lạc địa: rớt đất)
Vân Ỷ Phong: "..."
Lần trước Kim Hoán luyện công hắn cũng nhìn thấy, mãnh hổ lạc địa ở đâu ra, chiêu kia gọi là chim yến chạm nước, chủ yếu đề cao độ linh hoạt và nhẹ nhàng, đẳng cấp nhất liền có thể lướt trên nước tựa như chim yến, không để lại một gợn sóng nào, gì mà "chấn động đến mặt đất cũng muốn nổ tung" kia chứ?
Quả nhiên, Kim Hoán nghe được liền cười như mếu, muốn nói lại thôi, kết hợp với ánh nhìn mờ mịt đầy luống cuống trong mắt, quả thực là... đáng thương đến không thể tả!
-
vtrans by xiandzg
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Kiếm Sương Hàn
- Chương 14: Dây leo sau núi