Chương 51: Diệp Huynh, Có Thể Rời Bước Nói Chuyện Không?

Nhìn thấy An Lan Tú, đám thị vệ lập tức quỳ một gối, đám người khác cũng vội thi lễ thật sâu:

- Bái kiến An Quốc sĩ!

Cho dù là Đại hoàng tử Khương Niệm Sinh, cũng vội vàng thi lễ, Mạt Tùy Thanh ở bên vội vàng đứng lên, hơi hơi thi lễ:

- Mạt gia Mạt Tùy Thanh, bái kiến An Quốc sĩ!

An Lan Tú khẽ gật đầu, trong mắt vô số người, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá một phen, trong mắt nàng ánh lên một tia kinh ngạc:

- Chiến…

Lại lập tức mỉm cười:

- Ngươi khiến ta có chút khϊếp sợ, ngắn ngủi có mấy ngày, ngươi lại đã đạt tới trình độ này… Diệp huynh, có thể dời bước nói chuyện không?

Diệp huynh!

Tiếng Diệp huynh này vừa hiện, đám người bên trong lập tức ngây như phỗng.



Diệp huynh!

Bọn hắn thực sự khϊếp sợ!

Người có thể được An Lan Tú gọi một tiếng “Huynh”, Đế đô được nổi bao người? Có lẽ có, thế nhưng, tuyệt đối là tồn tại phượng mao lân giác.

Người đạt tới cấp độ như An Lan Tú, có thể khiến nàng nguyện ý tương giao ngang hàng, há lại là người bình thường?

Tất cả cùng dồn dập nhìn Diệp Huyền, giờ khắc này, trong mắt bọn hắn càng nhiều hơn là tò mò!

Cho dù là Mạt Tùy Thanh, cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.

Nàng biết An Lan Tú, người có thể được An Lan Tú coi trọng, toàn bộ Đế đô, sợ là không tới số một bàn tay.

Thiên niên trước mắt có tài đức gì?

Mà một bên, sắc mặt Đại hoàng tử Khương Niệm Sinh trở nên cực khó coi.

Giờ khắc này, hắn biết, bản thân hắn đã cược sai!

Trước mắt An Lan Tú, Diệp Huyền mỉm cười:

- Được!

Đúng lúc này, một thanh niên đi tới trước mặt An Lan Tú, thi lễ thật sâu:

- An Quốc sĩ, người này vũ nhục Mạt cô nương, đồng thời công khai ẩu đả, nên nghiêm trị! Mong An Quốc sĩ chủ trì công đạo!

An Lan Tú nhìn qua người nói chuyện:

- Ngươi là ai?

Nghe vậy, nam tử thầm vui vẻ, ôm quyền:

- Tại hạ Lý gia Lý Phượng, bái kiến An Quốc sĩ!

An Lan Tú vội nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền không nói, Diệp Linh đã vội giải thích:

- An tỷ tỷ, là bọn hắn khi dễ người…

Nói xong, nàng nhanh chóng kể lại chuyện lúc trước.



Sau một hồi, An Lan Tú quay đầu nhìn Mạt Tùy Thanh, Mạt Tùy Thanh khẽ biến sắc, Mạt gia đúng là mạnh, nhưng đứng trước mặt nữ tử trước mắt này, đừng nói là Mạt gia, coi như là Thương Mộc học viện cùng Túy Tiên lâu, cũng không dám tùy tiện đắc tội!

An Lan Tú thu lại ánh mắt:

- Mạt cô nương, Mạt gia là đại thế gia, ngươi là đại biểu thế hệ trẻ Mạt gia, mỗi tiếng nói hành động của ngươi đều là đại biểu cho Mạt gia, mấy hành động ngây thơ như vừa rồi, vẫn nên bớt làm thì hơn, thế nào?

Mạt Tùy Thanh có chút khó coi, không trả lời.

An Lan Tú nhìn thẳng Mạt Tùy Thanh:

- Không trả lời, thầm oán, không phục?

Thanh âm vừa dứt, một cỗ ý cảnh cường đại từ trong cơ thể An Lan Tú bạo phát mà ra, thoáng cái, Mạt Tùy Thanh như bị đại sơn áp đỉnh, thân thể trực tiếp cong xuống, không chỉ thế, hai chân cũng bị ép cong.

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức biến sắc!

Tức giận!?

Giờ khắc này, không có bất cứ ai dám đứng ra nói giúp Mạt Tùy Thanh!

Trong ánh mắt của đám người, Mạt Tùy Thanh quỳ xuống đất, thế nhưng hai tay nắm chặt, sắc mặt dữ tợn.

Nàng cũng là thiên chi kiêu tử, đã bao giờ bị đối xử như vậy?

Đúng lúc, một lão giả đột nhiên xuất hiện, vội thi lễ với An Lan Tú:

- An Quốc sĩ, tiểu thư nhà ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, đắc tội An Quốc sĩ, mong An Quốc sĩ nể mặt gia chủ nhà ta, bỏ qua cho nàng lần này, Mạt gia vạn phần cảm tạ!

An Lan Tú thu lại ý cảnh, mà Mạt Tùy Thanh cũng lập tức ngã đổ trên đất.

An Lan Tú nhìn qua Mạt Tùy Thanh, lãnh đạm nói:

- Trở về nói với gia chủ các ngươi, Diệp huynh là bằng hữu của ta. Mạt gia nếu có bất mãn với hành động của ta, cứ tới tìm ta là được, nếu để ta biết Mạt gia vì chuyện này mà sinh hận, trả thủ huynh muội Diệp huynh, An Lan Tú ta nhất định tới Mạt gia, thay hai người họ đòi một câu trả lời!

Lão giả vội gật đầu, sau đó dẫn Mạt Tùy Thanh rời đi.

An Lan Tú quay người nhìn Đại hoàng tử, người sau khẽ biến sắc, An Lan Tú lãnh đạm nói:

- Đại hoàng tử có biết, mỗi nhân tài của Khương quốc ta đều không dễ mà có! Hôm nay ngươi vì lợi ích một người, chèn ép nhân tài nước ta, việc này, thực sự thiển cận, thậm chí là ngu xuẩn!

Vẻ mặt Khương Niệm Sinh đầy khó coi, nhưng lại không dám đáp lời!

Người trước mắt, coi như là phụ hoàng hắn cũng phải lấy lễ tiếp đón.

Người khác không biết địa vị An Lan Tú ở Khương quốc này thế nào, nhưng thân là người Hoàng thất, hắn lại rất rõ ràng, Hoàng thất cùng vô số thế gia khác, nguyện hy sinh hắn, cũng tuyệt không muốn đắc tội An Lan Tú!

Bởi cả Khương quốc hiện tại, cũng chỉ có An Lan Tú có thể trấn áp thiên tài yêu nghiệt chư quốc xung quanh. Cũng bởi có nàng, các nước mới kiêng kỵ Khương quốc, không dám tùy tiện xâm phạm!

An Lan Tú hơi nhắm mắt:

- Tự ngươi từ chức chiêu đãi tân sinh, năm năm tới, không được tái nhậm chức này!

Đại hoàng tử thi lễ thật sâu, sau đó quay người rời đi. Có điều lúc đi, hắn lại nhìn thoáng qua Diệp Huyền.

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp huynh, mời đi!

Diệp Huyền kéo tay Diệp Linh:

- Có thể dẫn theo muội muội ta không?



An Lan Tú cười nói:

- Tự nhiên!

Cứ như vậy, trong mắt đám người, An Lan Tú cùng huynh muội Diệp Huyền quay người rời đi.

Trong đại sảnh, đám người im lặng thật lâu.

Hiện đã là đêm, đường phố yên tĩnh, ba người sóng vai di chuyển.

An Lan Tú nói khẽ:

- Không ngờ tới, mới từ biệt mấy hôm, Diệp huynh đã linh ngộ Kiếm Tâm Thông Minh, đồng thời lĩnh ngộ cả Chiến ý, hiện tại, Diệp huynh đã có thể nói là chuẩn Võ đạo tông sư.

Diệp Huyền trầm giọng:

- Vì sao ngươi liếc mắt đã có thể nhìn thấu ta?

Vấn đề này, từ khi ở Thanh thành hắn đã muốn hỏi.

An Lan Tú cười khẽ:

- Hai mắt ta hơi chút đặc thù, có thể thấy được bản chất.

Thấy An Lan Tú chỉ nói qua, Diệp Huyền cũng không hỏi thêm.

An Lan Tú dừng bước, nàng đứng đối diện Diệp Huyền:

- Lưỡng Giới thành, người trực diện mấy ngàn Hắc kỵ Đường quốc, là ngươi?

Diệp Huyền hơi kinh ngạc:

- Sao ngươi biết?

An Lan Tú mỉm cười:

- Cửu công chúa là bạn thân của ta! Nàng nói với ta chuyện ngày đó, thiếu niên áo xanh, còn mang theo một muội muội, ta tin chắc đó là ngươi!

Diệp Linh ôm chặt tay Diệp Huyền, cười ngọt.

An Lan Tú chậm rãi tiến lên:

- Diệp huynh, lòng người Đế đô rất phức tạp, người người chỉ làm vì lợi cá nhân, lại có mấy người chịu để ý quốc gia đại sự? Những người có mặt hôm nay, đặt ở Lưỡng Giới thành ngày đó, sợ là không người nào sẽ đứng ra như Diệp huynh.

Diệp Huyền nói khẽ:

- An cô nương rất quan tâm Khương quốc?

An Lan Tú cười nói:

- Có nước, mới có nhà, có nhà, mới có người. Thứ ta quan tâm, không phải Hoàng thất Khương quốc, mà là mảnh đất này, là người trên đó, ngươi hiểu chứ?

Nghe vậy, Diệp Huyền gật đầu:

- Ta hiểu.

Kỳ thực, suy nghĩ của hắn cũng giống với An Lan Tú.

Có thể nói, hắn là một người cực kỳ ích kỷ, nhưng nếu quốc gia gặp nạn, hắn nhất định sẽ đứng ra. Tương tự An Lan Tú, hắn không hiệu trung với Hoàng thất Khương quốc, thứ hắn để ý chỉ là Khương quốc này.

------------

Phóng tác: xonevictory