Đại Kiếm tu?
Hắn đương nhiên không phải Đại Kiếm tu, sở dĩ kiếm của hắn có thể tản ra kiếm mang, chính bởi hắn đang sử dụng Nhất Kiếm Định Sinh Tử, mà kiếm mang này, là đặc tính của bản thân kiếm kỹ.
Có điều, bản thân hắn cách Đại Kiếm tu cũng không xa!
Linh kiếm trong tay Diệp Huyền tản ra kiếm mang, gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh!
Mấy tên thị vệ mới chạy tới trước mặt Diệp Huyền cũng ngừng lại, trong mắt đầy vẻ kinh hãi cũng ngưng trọng!
Trong mắt bọn hắn, Kiếm tu hiếm có, nhưng Kiếm tu bình thường cũng không phải gì quá khó gặp, thế nhưng Đại Kiếm tu lại khác!
Cả Khương quốc này, liệu có được bao người?
Số Đại Kiếm tu được biết, tuyệt không hơn một trăm, mà quan trọng hơn, thiếu niên này mới bao tuổi?
Thế lực phải khủng bố tới cỡ nào, mới có thể bồi dưỡng được Đại Kiếm tu trẻ tuổi như thế?
Nữ tử che mặt đột nhiên nhìn về hai bộ thi thể dưới đất:
- Ném hai bộ thi thể này cho chó ăn, còn nữa, người vừa chạy trốn kia, bắt hắn đánh chết sau đó ném xuống thuyền cho ta!
Nói xong, đưa mắt nhìn về phía Diệp Huyền:
- An bài cho vị công tử này phòng hạng nhất, không được phép lơ là!
Nói xong, liền quay người rời đi.
Mà trong phòng, những thị vệ kia hơi khom người với Diệp Huyền, sau mới quay người rời đi.
Một thị vệ trong đó cung kính nói:
- Công tử, mới theo ta!
Diệp Huyền hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới mang Diệp Linh đi theo.
Dưới sự dẫn đường của thị vệ, hai huynh muội tới một gian phòng hạng nhất, vào trong phòng, hai người liền hoàn toàn ngây dại.
Lớn!
Rất lớn!
Phòng hạng nhất phải lớn hơn phòng cũ của bọn hắn cả chục lần, mà đồ đạc bên trong cũng cực kỳ xa hoa, bố trí xung quanh như một tòa cung điện, ngay cả thảm dưới chân, cũng là dùng da thú mà hai người không biết để trải, xúc cảm mềm mại!
Thị vệ dẫn hai người tới vội khom người thi lễ, sau đó lui ra ngoài.
- Oa!
Diệp Linh kinh ngạc tán thán quan sát:
- Ca, phòng này thật lớn!
Diệp Huyền vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Diệp Linh, nhẹ cười, không nói.
Diệp Linh như nghĩ tới cái gì đó, khẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:
- Ca, là do ca là Đại Kiếm tu, cho nên bọn hắn mới đối đãi với chúng ta như thế sao?
Diệp Huyền gật đầu:
- Vì sao?
Diệp Linh có chút không hiểu.
Diệp Huyền cười nói:
- Bởi vì hiện thực!
Diệp Linh còn muốn hỏi thêm, lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Diệp Huyền quay người:
- Mời vào!
Cửa mở, một nữ tử bước tới!
Chính là nữ tử che mặt lúc trước!
Nữ tử che mặt ngồi xuống một bên, tiện tay chỉ:
- Công tử, mời ngồi!
Diệp Huyền ngồi xuống đối diện, mà Diệp Linh thì ngoan ngoãn ngồi một bên, tò mò nhìn nữ tử che mặt.
Nữ tử che mặt rót cho Diệp Huyền một chén trà:
- Đây là Linh Tiên trúc giác, mời công tử dùng thử!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Cô nương khách khí.
Nói xong, hắn nhẹ nhấp một ngụm, nước trà vào cổ, ngọt thanh mát lạnh, thoải mái dễ chịu vô cùng!
Trà ngon!
Diệp Huyền đặt chén trà xuống, nhìn về phía nữ tử che mặt:
- Tại hạ Diệp Huyền, người Thanh thành!
Nữ tử che mặt nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
- Hàn Hương Mộng.
Diệp Huyền cười cười, không nói. Đối phương chỉ nói một cái tên, hiển nhiên là không muốn có quan hệ quá nhiều.
Hàn Hương Mộng nhẹ nhàng uống trà, nói:
- Công tử còn nhỏ đã luyện tới Đại Kiếm tu, không biết sư thừa nơi nào?
Nghe ngóng lai lịch!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng.
Thấy thế, Hàn Hương Mộng khẽ cau mày:
- Công tử có ý gì?
Diệp Huyền nhìn thẳng Hàn Hương Mộng:
- Hàn cô nương, thứ cho ta nói thẳng, muốn kết giao, phải xem bối cảnh?
Hàn Hương Mộng hơi nheo mắt, hiển nhiên, nàng không nghĩ Diệp Huyền lại nói như thế.
Diệp Huyền lại nói:
- Hàn cô nương, kết giao với người, quý ở chân thành, mà không phải thủ đoạn, càng không phải bối cảnh, đương nhiên, nếu đây là quy củ kết giao bằng hữu của cô nương, vậy thứ cho ta không phụng bồi.
Nói xong, hắn đứng dậy, nhìn về Diệp Linh ở bên:
- Chúng ta đi!
Diệp Linh ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh Diệp Huyền!
Diệp Huyền nói đi là đi, không chút do dự, có điều hai huynh muội vừa bước tới cửa, Hàn Hương Mộng đột nhiên nói:
- Công tư, xin dừng bước!
Diệp Huyền dừng chân, Hàn Hương Mộng nói khẽ:
- Là ta đường đột, công tử chớ trách!
Diệp Huyền quay người nhìn Hàn Hương Mộng:
- Hàn cô nương, chuyện ta gϊếŧ người lúc trước, cô nương không tính toán với ta, ân tình này ta nhớ! Ngày khác nhất định hoàn trả!
Hắn nói vậy, tự nhiên là có ý muốn phân rõ!
Hàn Hương Mộng cũng hiểu ý trong lời Diệp Huyền, có điều, nàng cũng không giải thích gì, chỉ khẽ gật đầu:
- Sắc trời đã tối, công tử nghỉ sớm!
Nói xong, liền quay người rời khỏi phòng.
…
Bên ngoài, một lão giả bí ẩn xuất hiện:
- Tiểu thư?
Hàn Hương Mộng dừng bước:
- Không hổ là Kiếm tu, tính tình quả không bình thường!
Lão giả gật đầu:
- Kiếm tu vốn độc lai độc vãng, tình tính nhiều ít đều quái dị. Tiểu thư lộ tên đã là rất thành ý, mà tên này, lại còn nghĩ tiểu thư cao ngạo, thực sự là…
Hàn Hương Mộng khẽ lắc đầu:
- Không sao, tính hắn càng ngay thẳng, mặc dù khiến người khó chịu, nhưng so với đám nói một đằng làm một nẻo thì tốt hơn nhiều. Truyền lệnh của ta, trước khi bọn hắn tới Đế đô, vẫn sẽ ở phòng hạng nhất này, cung ứng mỗi ngày cũng theo quy cách phòng hạng nhất, không được chậm trễ!
Nói xong, liền bước nhanh rời khỏi.
…
Trong phòng.
- Ca? Đại Kiếm tu rất lợi hại sao?
- Ừm, rất lợi hại!
- Ca, không phải ca là Đại Kiếm tu sao?
- Ca đương nhiên là Đại Kiếm tu, ừm, rất nhanh sẽ là!
- Oa, ca gạt ngươi…
- Hừ… muội biết quá nhiều, ca phải gϊếŧ người diệt khẩu!
- Hì hì, muội không sợ…
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền thấy Diệp Linh đã ngủ say, nhẹ nhàng kéo chăn cho nàng, sau đó liền vào Giới Ngục tháp.
Tu luyện!
Chỉ có cường giả, mới có thể được tôn trọng!
Xã hội hiện thực, không ngừng nói cho hắn đạo lý này!
Hiện hắn đã đạt tới Khí Biến cảnh đỉnh phong, càng là Tiểu Kiếm tu đỉnh phong, tốc độ, lực lượng cùng phản ứng cơ bản đều đã tới cực hạn.
Có thể nói, dù hắn hiện chỉ là Khí Biến cảnh, thế nhưng thực lực lại không phải Ngự Khí cảnh có thể chống lại, trong cùng cảnh, không dám nói vô địch, nhưng cũng tuyệt ít có đối thủ!
Có điều hắn biết, võ đạo như đi ngược dòng, không tiến ắt lùi, bởi vậy, hắn không dám có bất kỳ lơ là!
Hiện, hắn đã cân sức với hư ảnh, có điều, hắn cũng không vừa lòng với chuyện đó, hắn muốn hạ gục hư ảnh!
Giới Ngục tháp, chỉ có một mình Diệp Huyền, mà hắn cũng đã quen chỉ có một mình. Còn nữ tử thần bí, bình thường nàng sẽ không lên tiếng. Diệp Huyền cũng không đi quấy rầy. Bởi hắn biết, đối phương tuyệt sẽ không tán gẫu với hắn.
Tu luyện, buồn tẻ và tịch mịch!
Sau hai canh giờ, Diệp Huyền mới ngừng lại, cầm kiếm đứng tại chỗ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
---------------
Phóng tác: xonevictory