Giáo viên mới tới họ Thẩm, hơn nữa còn là một thầy giáo trẻ tuổi cao ráo, cực trì đẹp trai, những lời này được truyền ra từ miệng Phùng Hân Hân.
Giờ nghỉ giải lao, lớp học rất náo nhiệt, tiếng người huyên náo như họp chợ nông sản. Xung quanh Phùng Hân Hân tụ tập rất nhiều cô gái, giọng nói của họ cực kỳ mạnh mẽ, phấn phấn khích, líu ra líu ríu mãi khiến người ta đau đầu.
“Thật sự là thầy của chúng mình hả? Một anh chàng đẹp trai sao? Phùng Hân Hân bà đừng nhìn nhầm đấy.”
“Yên tâm, lúc tôi đến văn phòng lấy bài tập đã tận mắt chứng kiến, “Địa Trung Hải” đưa một người đến trước mặt lão Hồ, bảo là giáo viên Ngữ văn mới của lớp 5, không thể sai được.” Phùng Hân Hân cao giọng, bình tĩnh nói, “Thật sự siêu siêu đẹp trai luôn, giống ngôi sao điện ảnh ấy!” Trong đám con gái nổi lên một trận hoan hô vang dội.
Dư Dục Sâm đang làm câu hỏi thứ ba của bài toán cuối, cau mày, dòng suy nghĩ bị tiếng ồn ào đột nhiên xuất hiện cắt đứt, đầu cậu bỗng trở nên trống rỗng. Dư Dục Sâm nhìn khoảng trắng tinh trên bài thi, lên cơn buồn bực khó hiểu. Cậu ném bút, đẩy bài thi về phía trước, từ chối tiếp tục học tập trong hoàn cảnh này, đứng dậy chuẩn bị ra canteen mua ít đồ ăn và chai nước.
Vừa đứng lên, Chu Thanh lớp 2 ló đầu ra, hét lớn vào mặt cậu: “Êy, Dư Sâm, chốc tan học đến chơi bóng nhá.”
Dư Dục Sâm đồng ý một tiếng, đến canteen lượn vòng, mua một cái bánh mì và một chai nước rồi mới thong thả trở về phòng học trong tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp.
Tiết này chính là tiết Ngữ văn. Thầy giáo mới siêu siêu đẹp trai của lớp 5 trong lời đồn từ miệng Phùng Hân Hân sẽ xuất hiện trong tiết học này, tất cả cô gái đều trông chờ mong đợi. Phải mất vài phút sau khi tiếng chuông kết thúc, một bóng người mới bước đến từ cầu thang, đi thẳng vào lớp học.
Là lão Hồ giáo viên chủ nhiệm, đám con gái đều kêu than một tiếng.
Lão Hồ đi đến bục giảng, việc đầu tiên là mở nắp chén ra, cầm chén trà thủy tinh lên, nhấp một ngụm, hắng giọng một cái, mới bắt đầu thao thao bất tuyệt. Lão Hồ dạy Lịch sử, nói nhiều thứ vô nghĩa lắm, trích mấy câu kinh điển rồi nói nhăng nói cuội, nói một tràng dài cũng chẳng hiểu được tư tưởng chính mà ông muốn biểu đạt là gì. Nghe lão nói liên miên chỉ nhận lại hiệu quả thôi miên vô cùng tốt, còn lại hoàn toàn lãng phí thời gian.
Dư Dục Sâm tiếp tục làm đề toán mà giờ nghỉ giải lao vừa rồi chưa hoàn thành, vừa làm xong một câu hỏi nhỏ, trong lớp đã nổ ra một trận cảm thán ồn ào, phần lớn là giọng bọn con gái, to đến mức sắp bắn thủng màng nhĩ người ta.
Dư Dục Sâm ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào đã có một người đang đứng trên bục giảng, dáng người thon dài, tóc mái rủ xuống che khuất lông mày, đôi mắt sáng ngời tĩnh lặng, vẻ mặt có chút lúng túng, trông khá đẹp trai, thật sự hơi giống ngôi sao điện ảnh.
Phùng Hân Hân bên cạnh quay đầu nói chuyện cùng bạn nữ ngồi đằng sau: “Này này, tôi đã nói đẹp trai rồi mà, bà còn không tin, có phải trông rất tuyệt vời không.”
Cô bạn ngồi sau ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Giản trên bục giảng: “Đẹp! Đẹp quá đi mất! Tôi cảm thấy thầy ấy còn đẹp trai hơn Dư Sâm nữa,” nói rồi cô bạn liền nhỏ giọng, chỉ lo lắng Dư Dục Sâm nghe thấy, “Mặc dù là loại hình hoàn toàn khác, nhưng mà tôi thích thầy giáo mới hơn á!”
Trong lòng Dư Dục Sâm xem thường lườm một cái, mấy đứa con gái này sợ là trong đầu ngoài nhan sắc thì không chứa nổi thứ khác. Nhưng đồng thời cậu cũng rất tự hào, cậu cảm thấy bản thân mình lớn lên trông rất đẹp trai.
Lão Hồ lại nói vài câu rồi mới đi, thầy giáo mới đến đứng trên bục giảng bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
“Chào mọi người, thầy tên là Thẩm Hành Giản, là giáo viên Ngữ văn mới của các bạn…”
Giọng nói của thầy giáo mới này cũng không tệ lắm, rất từ tính, âm cuối còn mang theo sự mềm mại riêng của người phía Nam, nghe khá giống một người nhẹ nhàng.
Tuy nhiên Dư Dục Sâm vẫn thích cô giáo Vương cũ hơn, bởi vì cô Vương xưa nay đến lớp đều một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần không ngủ, thì dù có đang làm toán, lý hay hóa ở trong giờ đều không thành vấn đề. Nhưng mà cô Vương về nhà sinh con rồi, Dư Dục Sâm có tiếc nuối cô Vương thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thẩm Hành Giản giới thiệu bản thân xong xuôi rồi gọi tên lớp trưởng, lớp phó học tập lên để họ giới thiệu bản thân. Kỳ lạ làm sao, đến lúc cuối, anh gọi tên Dư Dục Sâm.
“Dư Dục Sâm? Lớp chúng ta có không? Là ai đứng lên tôi nhìn một chút.”
Dư Dục Sâm chẳng hiểu gì mà đứng lên. Thầm Hành Giản chăm chú nhìn cậu hai giây, rồi phất tay cho cậu ngồi xuống.”
“Lớp trưởng, đến văn phòng ôm tập bài kiểm tra từ tuần trước lên đây, tiết hôm nay chữa bài thi trước đã.”
Lớp trưởng là Phùng Hân Hân, Phùng Hân Hân bên cạnh cậu lập tức đứng lên, lao tới văn phòng ôm bài thi về.
Dư Dục Sâm chẳng rõ vì sao phải đứng lên, cũng chẳng rõ vì sao lại ngồi xuống, chỉ cảm thấy thầy giáo Ngữ văn mới tới tuy đẹp trai nhưng đầu óc có vẻ không tốt thì phải, rõ lắm chuyện.
Phùng Hân Hân lấy tập bài thi về rất nhanh.
Khi bài thi phát đến, Dư Dục Sâm liếc mắt nhìn điểm mình một cái, số 36 to đùng ở trên đầu bài thi, đỏ đến mức chói mắt. Cậu bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa nãy Thẩm Hành Giản phải gọi cậu đứng lên.
Không riêng gì Ngữ văn, thành tích các môn khoa học xã hội ngoại trừ Lịch sử của cậu đều rất kém, cao thì bốn mươi, năm mươi, thấp thì hai mươi, ba mươi. Không phải vì cậu ngu dốt, mà hoàn toàn là vì cậu quá lười, không muốn lãng phí thời gian ở việc đọc thuộc lòng vô nghĩa đó. Cái gì mà câu thơ, tư tưởng tình cảm, đời sống chính trị, đến một chút xíu nội dung kỹ thuật cũng chẳng có, còn không thú vị bằng việc giải mấy đề toán.
Bài thi Ngữ văn có vài khoảng trống, trên đó có ghi nháp mấy công thức toán học cậu suy ra, lấp đầy trang giấy. Bài văn chỉ viết tiêu đề và đoạn đầu tiên, trắc nghiệm đều là khoanh bừa, phần viết chính tả cổ văn cũng trắng tinh. Dư Dục Sâm bỗng nhiên cảm thấy 36 điểm của mình còn cao chán.
Thầy giáo mới đến phát bài thi rồi bắt đầu giảng, bọn con gái đều tập trung tinh thần nghe, cũng tích cực trả lời câu hỏi. Một dịp trọng đại trăm năm khó thấy, nếu cô Vương mà thấy cái cảnh này, không biết sẽ vui như thế nào nữa.
Dư Dục Sâm đặt bài thi xuống dưới sách, tiếp tục hoàn thành những câu hỏi cuối cùng.
Tiết học kết thúc lúc giáo viên mới vừa giảng đến cổ văn, như cô Vương trước đây nhất định sẽ muốn dạy quá giờ để hoàn thành chủ đề này, nhưng Thẩm Hành Giản lại thu bài thi: “Vậy hôm nay giảng tới đây trước…”
“Ồ ~” đám con trai la lên. Tiếp theo là tiết thể dục, tất cả đang làm nóng người chuẩn bị tông cửa xông ra ngoài chiếm lấy sân bóng rổ.
“Ài ~” đám con gái lại có chút lưu luyến không rời, tiếng la hét khiến anh phải kết thúc chủ đề.
“Dư Dục Sâm, bạn học Dư Dục Sâm?”
Dư Dục Sâm bèn đứng dậy, lòng tràn đầy buồn bực. Không ngừng nhìn ra bên ngoài, trễ thì sẽ không đến được sân bóng nữa. Người thầy này sao lại nhiều chuyện thế chứ.
Thẩm Hành Giản cười cười với cậu: “Buổi chiều sau khi tan học, em đến văn phòng của thầy một chuyến. Là phòng cũ của cô Vương các em.”
Buổi chiều Dư Dục Sâm đã hẹn Chu Thanh lớp 2 cùng chơi bóng, nghe tin này xong độ thiện cảm với người thầy mới quả thực đã rơi xuống số âm. Anh ta con mẹ nó sao lại lắm chuyện thế này!
Mỗi đêm ở trường cấp ba đều có tiết tự học buổi tối, thời gian ăn cơm tối tính kỹ ra thì cũng mất nửa giờ, chưa tính việc xếp hàng mua cơm, chỉ còn thời gian chơi bóng là hơn 40 phút. Mà 40 phút ngắn ngủi này đều bị thầy giáo mới vô tình cướp mất. Dư Dục Sâm sắp bực chết đến nơi rồi.
Cậu cúi đầu ủ rũ đáp một tiếng, Thẩm Hành Giản cầm bài thi ra khỏi lớp học.
Ngay khi tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, Dư Dục Sâm chạy nhanh sang lớp 2 trước, ngăn Chu Thanh đang phi từ đám đông hỗn loạn ra ngoài, báo cho cậu ta ngọn nguồn.
Chu Thanh vỗ vỗ vai cậu, tỏ vẻ rất rộng lượng đối với việc bị lỡ hẹn này: “Không sao cả, ngày mai chơi cũng được. Nếu mày rời văn phòng sớm, thì chúng mình có thể chơi một lát. Chốc nữa ăn cơm xong thì tao ra chiếm sân trước, mày xem thời gian nhé, đến được thì đến.”
Dư Dục Sâm cực nản, chẳng hứng thú mấy: “Tao nghĩ thầy ấy cố tình làm vậy, ai dạy cái môn Ngữ văn rách này cũng nhiều chuyện thế!
Chu Thanh cùng Dư Dục Sâm song song theo dòng người đi xuống tầng: “Không, tao lại nghĩ thầy giáo mới rất có trách nhiệm. Đây còn không phải vì điểm thi của mày thấp quá à, Ngữ văn mà, tùy tiện viết viết, bố cục đầy đủ, làm một chút phần trắc nghiệm, đọc với viết cũng gần như nhau, tốt xấu gì cũng có thể được hơn 90 điểm. Đến lúc đó mày nghĩ người ta còn tìm mày sao?”
Dư Dục Sâm xua tay than thở: “Bỏ đi, bắt tao viết văn còn chẳng bằng gϊếŧ tao luôn. Cái gì mà chủ đề cống hiến và tình thương, tao chỉ biết dắt người già qua đường thôi. Không có gì trong đầu, biết lấy gì mà viết.”
Dư Dục Sâm thở dài: “Chốc nữa mày đừng chờ tao. Người mới đến rất dễ tức giận, tao đoán chừng thấy ấy sẽ giáo dục tư tưởng tao rất lâu. Có đến được tiết tự học buổi tối hay không còn không biết.”
Chu Thanh ôm vai cậu an ủi: “Đừng để trong lòng, ngày mai lại là một hảo hán. Đi đi đi ăn cơm! Có chuyện gì cơm nước xong lại nói.”
Ăn cơm xong, Chu Thanh vội vội vàng vàng ôm quả bóng rổ đến chiếm sân, Dư Dục Sâm lại tâm sự nặng nề đi về phía văn phòng.
Sau khi hô báo cáo rồi đầy cửa đi vào, cậu mới phát hiện ra trong văn phòng ngoại trừ Thẩm Hành Giản thì không còn ai khác, các giáo viên khác có lẽ đã đi ăn rồi. Thẩm Hành Giản đang dựa vào bàn viết giáo án, thấy cậu thì gác lại bút trong tay. Dư Dục Sâm bước tới, đứng thẳng, cúi đầu, sẵn sàng lắng nghe sự giáo dục ân cần của “người mẹ thứ hai” lắm chuyện này.
“Thầy đã xem qua bài thi của em, và thành tích của em. Chủ nhiệm lớp các em cũng từng dặn dò, nhờ thầy quan sát em nhiều hơn. Nhưng mà bạn học Dư này, thầy rất tò mò, tại sao kết quả các môn khoa học tự nhiên của em tốt như thế, mà thành tích của tất cả các môn khoa học xã hội lại kém vậy?”
Dư Dục Sâm nén nhỏ giọng: “Thì từ giờ em không chọn học khoa học xã hội nữa.”
Câu nói nén giọng này được thầy giáo Thẩm – người có thính lực cực kỳ tốt nghe rõ ràng, anh ngồi thẳng lưng: “Bây giờ em vẫn đang học năm nhất, tuy rằng sẽ bắt đầu chia khối sớm thôi, nhưng coi như em chọn học khoa học tự nhiên không cần dính đến Lịch sử, Địa lý, Chính trị, nhưng mà Ngữ văn và Tiếng Anh thì nhất định phải học. Tiếng Anh thầy không nói, điểm Ngữ văn của em thật sự rất thấp. Lần này em thi được 36điểm, thứ hạng trên 400 của khối. Mà nếu như em thi được 90 điểm, em có biết mình sẽ đứng thứ bao nhiêu không? Top 50 của khối hoàn toàn sẽ không phải vấn đề gì, thành tích Ngữ văn cao thêm chút nữa thì việc nằm trong mười vị trí đầu có thể xảy ra.”
“Thầy biết bây giờ Ngữ văn với các em chỉ là một công cụ lấy điểm trong kỳ thi, thầy cũng không mong đợi các em có thể cảm nhận được vẻ đẹp của Ngữ văn, sự uyên bác sâu rộng của chữ nghĩa. Nhưng ngay cả khi em coi nó là công cụ, em vẫn chưa phát huy được công năng của nó.”
Dư Dục Sâm buồn bực ngán ngẩm đứng đó, lời vào tai trái rồi lại lọt qua tai phải. Giọng của thầy giáo này có hiệu quả ru ngủ vô cùng cao, tốc độ không nhanh không chậm, âm cuối mang theo khẩu âm đặc trưng của người miền Nam, nghe vào cậu chỉ muốn ngáp.
Dư Dục Sâm cúi đầu nhìn mũi giày của mình, suy nghĩ miên man, biết trước đã mang điện thoại di động vào rồi mở ghi âm, ghi lại toàn bộ lời nói của anh vào, mỗi tối trước khi đi ngủ đều bật lên. Tác dụng thôi miên phải nói là tuyệt vời.
Không biết thầy Thẩm nói trong bao lâu, mãi đến lúc Dư Dục Sâm nghe đến câu “Thầy hy vọng em có thể nghe kỹ những gì thầy nói, và có thái độ tốt đối với kỳ thi lần sau…”, cậu mới thấy như trút được gánh nặng, buổi nói chuyện dài dòng này cuối cùng cũng đã kết thúc.