Chương 5: Hàn Trạc lừa kết hôn

“Tôi năm nay 27 tuổi, từng có một người bạn trai, mới chia tay tuần trước, nguyên nhân là đối phương nɠɵạı ŧìиɧ. Hiện đang là giáo viên ở trường trung học Trung Nam. Cha mẹ đều có, còn một người em trai đang đi công tác.”

Hàn Trạc ôn nhu nhìn cô, gia đình Hứa Thanh Nhiễm không nói Hàn Trạc cũng biết rõ.

Chờ Hứa Thanh Nhiễm giới thiệu xong, Hàn Trạc cũng bắt đầu giới thiệu.

“Tôi năm nay 31 tuổi, chưa từng có người yêu, cũng không có tật xấu nào. Đang làm ở khoa nội thần kinh, kinh tế độc lập, có nhà có xe có tiền tiết kiệm, không có người nhà.”

“Không có người nhà?” Hứa Thanh Nhiễm mơ hồ, sự việc đời trước cô chỉ nhớ đại khái, một ít chi tiết có lẽ không nhớ rõ.

Hàn Trạc điềm đạm đáp lại: “Ừ, lúc nhỏ có động đất, cả nhà tôi đều qua đời, hiện tại chỉ có một mình tôi.”

“Thì ra là vây.”

Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tính ngả bài trực tiếp với Hàn Trạc: “Hàn tiên sinh, tôi thật xin lỗi anh, tha thứ cho mẹ tôi ở bệnh viện đột ngột nói thế, làm cho anh khó xử. Hơn nữa tôi vừa chia tay, không có ý định tìm người mới, cho nên..…”

Hàn Trạc nhẹ nhàng quấy cà phê, mắt đen thâm thúy nhìn cô, tựa hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Hứa tiểu thư không quên được bạn trai cũ sao?”

Đời trước, cô không quên được, nhưng bây giờ, trong lòng đã không còn Tần Uông Dương.

Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu: “Không có, đã quên. Nhưng vì tình cảm chín năm đó mà chết cả rồi, nên không muốn nghĩ chuyện yêu đương, kinh tế tôi độc lập, hoàn toàn có tự mình sinh hoạt tốt.”

Hàn Trạc nghe xong, kinh ngạc một chút, nhưng vẫn giữ ngữ khí khiêm tốn: “Tôi thấy suy nghĩ của Hứa tiểu thư rất hay, tôi đã 31 tuổi mà còn độc thân, chính là cùng chung ý tưởng với cô.”

Nói đến đây, cuộc trò chuyện đột ngột xoay chuyển: “Nhưng dưới áp lực xã hội, người người ép buộc chúng ta không thể không thỏa hiệp.”

“Hứa tiểu thư hôm nay đến đây chính là minh chứng tốt nhất.”

“Có lẽ, Hứa tiểu thư có thể tránh thoát hôm nay, nhưng ngày mai thì sao, cha mẹ cô cũng sẽ sắp xếp cho cô người khác, cho đến khi cô kết hôn mới thôi. Đây đều là tâm nguyện của thế hệ trước, sinh con đẻ cái, sau đó hy vong con cái hôn nhân hạnh phúc, rồi lại sinh cho mình một đứa cháu chắt ẵm bồng.”

“Không lấy kết hôn làm tiêu chuẩn, người lớn sẽ không chịu hiểu.”

“………”

Hứa Thanh Nhiễm nhíu mày, Hàn Trạc nói không sai, cô một mình cả đời cha mẹ tất nhiên không đồng ý.

Trọng sinh được mấy ngày, cô chỉ nghĩ cách thoát khỏi Tần Uông Dương, muốn sống cho thật tốt, chưa kịp suy xét cha mẹ có thể hiểu được ý tưởng của cô hay không.

Mà mấy ngày nay bị Lưu Phân Phương làm rất nhiều công tác tư tưởng, thái độ cha mẹ là muốn cô tìm nam nhân tốt mà kết hôn.

Lần trước cô chia tay với Tần Uông Dương, Lưu Phân Phương tức giận đến mức nhập viện, nếu cô thật sự độc thân cả đời, chịu đựng lời đồn đãi vớ vẩn không chỉ chính mình mà còn hại cả cha mẹ.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm hiện lên một tia mê mang.

Hàn Trạc thấy đáy mắt cô khác thường, cất lên tiếng nói thanh thúy: “Hứa tiểu thư, tôi cũng muốn tự do, tôi sẽ không ngăn cản cô làm gì, càng không ép cô làm điều mình không muốn.”

“Hơn nữa tôi cũng không có người thân, cô hoàn toàn có thể trở thành bộ dáng cô muốn.”

“So với cuộc sống cô muốn, chỉ là nhiều hơn một người.”

Hứa Thanh Nhiễm nghe Hàn Trạc nói đến động tâm.

Cuộc sống của cô, đúng là chỉ nhều thêm một Hàn Trạc.

Hàn Trạc tướng mạo đoan chính, ôn hòa khiêm tốn, cuộc sống có thêm người như vậy, cũng không phải chuyện gì xấu.

Hứa Thanh Nhiễm cười cười, đáy mắt tìm tòi nghiên cứu: “Hàn tiên sinh, lấy điều kiện của anh như vậy, tại sao lại muốn kết hôn với tôi?”

Hàn Trạc như là đoán được Hứa Thanh Nhiễm sẽ hỏi như vậy: “Bởi vì, tôi cảm thấy tôi với Hứa tiểu thư rất thích hợp.”

Thích hợp?

Hứa Thanh Nhiễm nghiêm túc đánh giá từ này trong miệng Hàn Trạc nói ra.

Hàn Trạc biết tiến biết lùi, khiêm tốn lễ độ.

Xác thật giống với lời Lưu Phân Phương nói, làm cô an tâm.

Hàn Trạc lại nói, giọng anh êm tai như tiếng đàn dương cầm: “Lần đầu tiên gặp mặt nói thích là quá sớm, nhưng tôi thật sự cảm thấy Hứa tiểu thư rất vừa ý.”

Hứa Thanh Nhiễm biết đời này cô không thoát được chuyện kết hôn, trước mắt có lẽ là người thích hợp nhất, dù là tướng mạo hay khí chất đều khiến cô cảm thấy đáng tin.

Ít nhất tốt hơn nhiều so với Tần Uông Dương.

Mà điều làm cô lo lắng lại là Hàn Trạc quá mức ưu tú.

Hàn Trạc tài mạo song toàn, 31 tuổi vẫn độc thân, thật không bình thường.

Nhưng…… Hứa Thanh Nhiễm nghĩ lại, lại cảm thấy…… Rất bình thường.

Xã hội bây giờ có rất nhiều người bất đồng xu hướng giới tính, có lẽ Hàn Trạc........Không thích nữ nhân?

Tưởng tượng như vậy, Hứa Thanh Nhiễm thả lỏng hơn hiều, thậm chí đánh giá Hàn Trạc ánh mắt đều mang theo ý cười.

Hàn Trạc ôn hòa cười, anh biết Nhiễm Nhiễm còn suy xét, quang minh chính đại ngồi im để cô đánh giá.

Cô muốn tự do, Hàn Trạc có thể cho cô.

Mà cô cũng có thể giúp đỡ Hàn Trạc che giấu xu hướng giới tính, bọn họ là mối quan hệ sòng phẳng.

Hứa Thanh Nhiễm cười thân thiết nhìn Hàn Trạc: “Vậy Hàn tiên sinh, chúng ta trực tiếp lãnh chứng đi?”

Hàn Trạc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.

Anh ho khan hai tiếng: “Kết hôn như thế quá qua loa.”

“Qua loa?” Hứa Thanh Nhiễm cười nói: “Không lấy kết hôn làm mục đích đi xem mắt là chơi lưu manh, Hàn tiên sinh hôm nay tới đây rốt cuộc làm gì?”

Anh nghĩ: “Chúng ta có thể kêt hôn thử ba tháng, nếu hai người ở chung hòa hợp, ba tháng sau chúng ta sẽ đi lãnh chứng.”

“Kết hôn thử?” Hứa Thanh Nhiễm lặp lại một lần, nhăn mày: “Tại sao lại muốn kết hôn thử, nó và kết hôn rất khác nhau sao?”

“Trong quá trình kết hôn thử hai người cảm thấy không thích hợp có thể chia tay.”

Hứa Thanh Nhiễm cười nhạo: “Kết hôn không thích hợp, cũng có thể ly hôn.”

Hàn Trạc khuấy ly cà phê cà phê, mí mắt hơi rũ, nhẹ giọng nói: “Kết hôn lần hai quá khó nghe.”

Hứa Thanh Nhiễm: “……”

Hàn Trạc lại nói: “Đương nhiên, Hứa tiểu thư nếu có gì nghi ngờ cứ nói, thời gian thử hôn có thể lập một hợp đồng, Hứa tiểu có gì kiêng kỵ hãy nói ra, chỉ cần hợp lý, Hàn mỗ đều có thể đồng ý.”

Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: “Anh có thể dành ra chút thời gian để bàn bạc thêm không?”

“Có thể, hay giữa trưa ngày mai, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa, sẵn tiện nói về nội dung hợp đồng.”

Hứa Thanh Nhiễm đáp ứng.

Giống như Lưu Phân Phương nói, cô đã không phải đứa trẻ hai mươi tuổi đầu.

Hiện tại cô không muốn cha mẹ mình nghe những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, gió lạnh thấu xương.

Hàn Trạc xoay người giúp cô chắn gió: “Trời lạnh, tài xế cũng ít, tôi lái xe đến đây, không bằng bây giờ tôi đưa cô về.”