Chương 3: Gặp mặt

Hứa Thanh Nhiễm bị Ngô Hải nhìn đến mức lạnh cả sống lưng, nhưng vì được dạy dỗ, cô vẫn lễ phép đứng lên: “Cảm ơn bác sĩ, phiền anh thay giúp tôi hai bình nước.”

Ngô Hải cười cười:“Được.”

Ngô Hải xoay người đi ra ngoài, Lưu Phân Phương nhịn không được hỏi: “Bác sĩ, cho tôi hỏi bác sĩ Hàn lúc trước xem bệnh cho tôi sao lại không tới?”

“À, bác sĩ Hàn đang có bệnh nhân nguy kịch, thân thể dì hiện không có vấn đề gì cả, đừng lo lắng.” Ngô Hải lại liếc mặt nhìn Hứa Thanh Nhiễm một cái.

Lưu Phân Phương gật đầu cảm ơn, biết không phải Hàn Trạc cố ý trốn tránh liền yên tâm.

Bà lo lắng Hàn Trạc đổi ý, không muốn tới gặp Hứa Thanh Nhiễm, cũng may không phải.

“Hứa Thanh Nhiễm, con nếu không chịu đi...…” Chờ Ngô Hải rời đi, Lưu Phân Phương che lại ngực, cau mày: “Chính là bất hiếu, mẹ bị con chọc cho tức chết, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh!”

Hứa Thanh Nhiễm: “…………”

Cô từng chết qua một lần, cứ tưởng đời này có thể sống yên ổn.

Hứa Miểu Sinh giúp bạn già thuận khí, dịu dàng khuyện nhủ: “Được được, Nhiễm Nhiễm là một đứa con có hiếu, bà đừng giận nữa mà.”

Cốt truyện này, giống đời trước y như đúc.

Hứa Thanh Nhiễm vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.

Cảm động vì có cuộc sống mới, bất đắc dĩ vì mình vẫn đi theo con đường cũ.

Cô thở dài, giữ chặt tay mẹ mình: “Được thôi, con sẽ đi xem mắt, mẹ đừng nóng giận.”

Hứa Thanh Nhiễm lo lắng Lưu Phân Phương bị bệnh, chẳng qua chỉ là đồng ý gặp mặt, đời trước cô cũng đồng ý cùng Hàn Trạc ăn bữa cơm, sau đó cả hai chẳng còn quan hệ gì nữa.

Ai nói xem mắt thì phải bắt buộc ở bên nhau.

Lưu Phân Phương nghe thấy con gái đồng ý, sắc mặt mới tốt hơn vài phần.

Y tá gõ cửa tiến vào, thay cho Lưu Phân Phương hai bình nước.

Hứa Thanh Nhiễm nói cảm ơn, y tá không tình nguyện đáp lại.

Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Kỳ thật, không chỉ riêng cô y tá này, trên cơ bản nữ nhân trong bệnh viện đều tràn ngập địch ý đối với Hứa Thanh Nhiễm.

Bởi vì cô có thể cùng bác sĩ Hàn đi xem mắt!

Bác sĩ Hàn là ai?

Đó là đóa hoa cao lãnh trong bệnh viện các cô, diện mạo anh tuấn, dánh người cao gầy, cao lãnh cấm dục, lại khiêm tốn với mọi người, các cô ai cũng không dám đến gần, lại có thể để người nhà bệnh nhân bắt đi xem mắt!

Thật ghen tỵ mà!

Khoa nội thần kinh.

Một đám y tá còn đang thảo luận việc Hàn Trạc đáp ứng đi gặp mặt người nhà bệnh nhân, mỗi người ai nấy đều lòng đầy lửa giận.

“Bác sĩ Hàn sao lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ?”

“Rất có khả năng lo lắng cho bà lão kia tức giận sinh bệnh, kỳ thật bác sĩ Hàn cũng không phải quá lạnh lùng, thật ra vẫn rất quan tâm người khác.”

“Trời ạ, tôi thật hâm mộ con gái của bà ấy quá đi!”

“…………”

Hàn Trạc từ phòng chăm sóc đi ra, nghe thấy mọi người đang bàn tán chuyện vừa rồi, anh trầm giọng ho khan, các cô quay đầu lại thấy anh, trong ánh mắt mang theo sự kích động, gật đầu xin chào.

“Bác sĩ Hàn.”

Các cô không dám ở quá gần bác sĩ Hàn, chủ yếu cũng do anh quá lạnh lùng…

“Phòng 4 cần y tá chăm sóc, các cô mau qua đó đi.”

“Vâng.”

Phòng khám xuối cùng cũng yên tĩnh, Hàn Trạc nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Trạc thất thần nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Hàn Trạc xoay người nhìn ra, là bác sĩ cùng khoa, Ngô Hải.

Ngô Hải từng cùng Hàn Trạc uống rượu, hỏi anh vì sao có biết bao nữ nhân liếc mắt đưa tình như vậy mà anh vẫn không động tâm, Hàn Trạc chỉ chỉ vào ngực mình: “Nơi này, sớm đã có một người.”

Ngô Hải đi đến máy lọc nước rót một ly nước ấm, cười nói: “Vừa rồi Lưu Phân Phương nói ngực đau, cậu không có ở đây nên tôi đi qua đó, gặp được cô gái muốn cùng cậu ăn cơm, trông cũng rất xinh đẹp.”

“Cô ấy đang ở đây?” Hàn Trạc trầm tư trong chốc lát, đời trước không có ký ức này.

Anh hoài nghi: “Lưu Phân Phương có vấn đề gì sao?”

“Không có việc gì, rất có thể là...bà ấy muốn thuyết phục con gái mình đi gặp cậu.”

Tâm trạng Hàn Trạc tốt lên. Hắn ngồi xuống bàn làm việc, theo dõi ca bệnh trên máy tính.

Sống lại về 5 năm trước, cảm giác này.... còn hơi kì lạ.

Ngô Hải đi tới, sờ sờ bụng, nghi ngờ: “Tiểu tử cậu lần trước không phải nói đã có người trong lòng sao, hôm nay vậy mà lại đồng ý với bà ta đi xem mắt?”

Hàn Trạc chống cằm, nghiêm túc nhìn ca bệnh trên máy tính: “Tôi nói tôi rũ lòng thương cứu giúp người bệnh, anh có tin không?”

Đây là những lời y tá vừa nói.

Ngô Hải cười nhạo: “Haha.... Không tin!”

Hàn Trạc lười giải thích, bên nói có tiếng gõ cửa, y tá đi vào: “Bác sĩ Hàn, bệnh nhân phòng số 5 nói mình choáng váng sắp nôn.”

“Ừ, tôi tới ngay.”

Hàn Trạc gật đầu, buông con chuột trong tay, sửa sang quần áo bác sĩ sạch sẽ.

Ngô Hải ngồi ghê đối diện, liếc mắt nhìn anh: “Đây là chuẩn bị đi gặp mặt à?”

Phòng bệnh số 5 cũng là phòng của Lưu Phân Phương.

Hàn Trạc không đáp, nhàn nhạt liếc mắt một cái, đi ra ngoài.

Y tá nhỏ còn tưởng được đi cùng Hàn Trạc, không ngờ nghe anh nói: “Cô đi làm việc khác đi, tự tôi đi được.”

“Vâng.” Y tá tiếc nuối.

Hàn Trạc tới phòng bệnh, gõ cửa trước rồi đi vào.

Phòng bệnh của Lưu Phân Phương còn có ông lão 50 tuổi, cũng là bị cao huyết áp, bệnh tình rất nghiêm trọng.

“Bác sĩ Hàn.” Lưu Phân Phương cười chào hỏi.

“Dì Lưu.” Hàn Trạc gật đầu, khiêm tốn cười nhạt.

Đứng trước cửa, anh có chút khẩn trương, nhưng khi tiến vào không thấy Hứa Thanh Nhiễm, bác sĩ Hàn trong lòng bỗng chốc mất mát.

Nhưng anh nhanh chóng thu hồi cảm xúc, giúp bệnh nhân bên cạnh Lưu Phân Phương chữa trị, sau đó dặn dò người nhà chăm sóc cẩn thận.

Kiểm tra xong, Lưu Phân Phương hàn huyên với anh hai câu, anh mới ra khỏi phòng bệnh.

Đi ngang qua chỗ rẽ hành lang thì đυ.ng phải người, anh theo bản năng đỡ lấy người đó không ngã.

“Xin lỗi.” Hàn Trạc nghe thấy ngực truyền đến tiếng xin lỗi nỉ non.

Anh lập tức buông tay, thân sĩ lui về sau hai bước. Khi thấy rõ người trước mặt, ánh mắt anh lóe lên sự kinh ngạc.

Anh gắt gao nắm chặt tay, nhịn không đem người trước mặt ôm vào lòng.

“Không sao.” Hàn Trạc khiêm tốn cười.

Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt kinh diễm.

Hàn Trạc đẹp trai hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, có lẽ đời trước quá mức đắm chìm trong đoạn nghệt duyên với Tần Uông Dương, nên không phát hiện Hàn Trạc lại đẹp như thế.

Nhưng hiện tại, Hứa Thanh Nhiễm hẳn là không quen biết Hàn Trạc: “Anh là bác sĩ sao? Tôi muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu, tôi tìm mãi vẫn không thấy.”

“Đi dọc theo hành lang, sau đó quẹo phải.”

“Cảm ơn.” Hứa Thanh Nhiễm cảm kích mỉm cười.

Trái tim Hàn Trạc đột nhiên đập mạnh, nếu không phải anh biết thân thể mình khỏe mạnh, còn tưởng mình bị bệnh tim.

Anh nhìn Hứa Thanh Nhiễm đi xa, mới rũ mắt cất bước trở về khòng khám.