Chương 18: Cuối cùng kết thúc

Trên sân khấu, hai người thanh niên đứng lù lù trước đống đồ ngườm ngườm nhau.

Lăng cởi ra một chiếc áo nỉ khác bên trong, đối diện vứt ra đồng hồ đeo tay.

Xxx! Lăng trên tay ngược lại không có đồng hồ. Dù sao toàn xem giờ bằng điện thoại di động.

Lăng cởi chiếc áo cuối cùng, cũng là món đồ cuối cùng lấy từ trong thùng, đối diện ném ta một chiếc nhẫn đeo tay.

Móa! Thằng nay bộ có người yêu mua nhẫn cho chăng??? Lăng ngược lại giờ có bạn gái nhưng không có nhẫn.

Đột nhiên cảm thấy nhẫn rất quan trọng bộ dáng!!!

Lặng lẽ, Lăng giờ ném xuống đất điện thoại di động. Đối diện liền vứt ví tiền.

Ngon! Lăng giờ vứt ví tiền. Đối diện ném xuống dây xích đeo tay.

Cái này ngược lại cậu đúng là không có.

Rồi! Lăng đành vứt đi đôi dép. Đối phương ngược lại ném đi xích vòng cổ.

Mẹ! Thằng này tuổi chó hay sao? Toàn xích là xích.

À! Quên mất là hai người cùng năm sinh. Nói vậy chắc hẳn nó sinh vào tháng chó rồi~

Lăng hận hực vứt chìa khóa phòng trọ. Đối diện giờ cởi giày vứt đi.

Hừm? Hóa ra là lười cởi giày các kiểu!!!

Lăng nhếch nhếch miệng ném chìa khóa nhà ở quê. Mới lên hà nội còn chưa hợp hai vào làm một. Lúc này vẫn còn bỏ quên ở trong túi quần.

Đối diện cởi bít tất ném ra.

Lăng hậm hực 5s!…

Hóa ra đeo giày cũng có chỗ tốt của nó đó!!!

Cậu chàng nghĩ ngợi chút liền cởi thắt lưng ném đi. Đối diện hơi chần chừ cũng cởi thắt lưng ném xuống.

Đột nhiên cảm giác hai người rất cân tài ngang sức bộ dáng~

Lăng có chút bí. Cậu cũng không còn nhiều thứ để mà quần nhau với đối phương. Quần áo dày dép thì ai cũng mặc, hơn thua thường chẳng đáng bao nhiêu.

Khẽ cắn răng, Lăng vứt xuống cây bút bi trong túi áo. Này là hôm qua ghi ghi chép chép vẫn còn cài ở đó. Đây ngang ngửa vũ khí nguyên tử vào lúc này. Thằng kia hẳn cũng không có mang bút bi bên người đi.

Quả nhiên…

Đối phương cười cười ném chìa khóa xe máy!!!

Lăng lặng thinh.

Mình còn đang loay hoay có hay không nên mua xe đạp thì đối phương đã có xe máy dùng.

Người so với người quả nhiên tức chết người! (Dù rằng mình đã là thần cũng không thoát~)

Vũ khí cấp vũ khí nguyên tử của cậu ngược lại bị vô hiệu hóa quá dễ dàng.

Gay go nha!

Chẳng lẽ lại tới thi đua cởϊ áσ rồi.

Nhìn lướt xung quanh một đám thanh niên quần đùi cởi trần, Lăng khẽ cắn răng cởϊ áσ sơ mi.

Không phải là không dám cởi, chỉ vì không biết có đáng hay không.

Đối diện cũng cởϊ áσ sơ mi ngoài.

Cả hai ngược lại đều mặc áo cộc tay bên trong.

Này gặp khó rồi. Đến sau đó là từng bước kinh hồn nha. Cũng không thể bắt cậu cởi trước suốt chứ.

Lăng khẽ ra dấu.

Đối diện đột nhiên cười nắc nẻ như chuột sa chĩnh gạo. Tay nó phiêu phiêu nhẹ nhàng ném ra một vật gì đó.

Mc nhìn xong liền tuyên bố đối phương ném ra chứng minh thư.

Lăng ngớ người.

Bà mẹ nó! Này cũng được.

Phải biết là chứng minh thư cậu đúng là có. Khả năng nó là ở bên trong ví tiền luôn. Lúc nãy vứt đi ví tiền thì ai còn chơi xấu lôi đồ bên trong ra chia nữa chứ. Hơn nữa đối diện cũng không làm như vậy. Hắn ta vứt ví tiền trước như thế ngược lại Lăng đúng là ngượng ngùng làm chuyện kia.

Mèm! Hóa ra là nó làm từ trước đó rồi. Quả nhiên là cậu vẫn còn non và xanh trong mấy vụ này lắm. Có thành thần rồi thì cũng không ăn thua.

À rồi. Cậu đúng là muốn biến ra thanh gươm hoặc nỏ thần để ném. Khả năng vẫn đúng là không thể làm như thế được.

Hiện tại cậu liền phải đối mặt với vấn đề cởi hay là không cởi.

Nếu cởi cậu còn chiến đấu được hai lượt, một quần dài và một là áo cộc tay. Đến lúc đó xong hiển nhiên là như các thanh niên khác quần đùi cởi trần rồi. Có điều Lăng mới không điên biết thua mà vẫn cởi. Hiện tại phải tính tính toán toán đối phương.

Lúc này bề ngoài hắn ta đúng là vẫn còn áo cộc tay và quần dài y như Lăng. Có điều ai biết bên trong cái quần kia là loại nào.

Nếu không phải quần cộc mà là loại tam giác thần thánh hoặc trong truyền thuyết bên trong không mặc gì kia thì…

Đối phương còn 1 lượt. Như vậy hiển nhiên sau cùng là Lăng thắng.

Nếu mặc giống nhau hiển nhiên là hòa, trường hợp còn đồ khác thì không nói cũng biết là thua.

Cởi hay không cởi?

Này là một vấn đề. Nguyên nhân bởi vì hiện tại tất nhiên đến phiên Lăng cởi trước.Vừa rồi dù sao đối phương cũng đã bắt đầu trước rồi.

Nhìn chù trừ hai người, hai ông anh Mc cũng biết giờ đã đến lúc quan trọng nhất. Hiển nhiên là đã đến thời điểm các anh cần tái xuất giang hồ. À không! Phải là giang hồ cần các anh mới đúng!!!

Vậy không còn gì để nói,..

Các anh em… Tiến lên thôi!!!

Cởi cởi cởi… cùng cởi tới bến nào!!!



Kể trên là hành trình gian nan trong mười phút định mệnh vừa qua của Lăng. Lúc này không ai đưa micro, cũng không ai nói chuyện.

À rồi. Ông anh Mc kia còn hỏi ý kiến một cậu bạn sau khi cởi xong cảm nhận như thế nào?

- Mát anh ạ!

Chẹp! Cậu ta trả lời ngắn gọn và xúc tích như thế đấy.

Đang lúc Lăng quyết định mình cũng chơi tới bến một hồi. Một vòng tay xinh xắn từ sau lưng ôm chầm lấy cậu. Một giọng nữ đột ngột vang lên.

- Bọn em không chơi nữa! Mọi người đừng ép anh ấy!

Vì không có nói qua micro nên khán giả phía dưới đúng là chỉ thấy cô gái nhỏ tiến lên ôm chầm lấy Lăng mà thôi. Tiếng huýt gió, cười cười bàn tán trêu chọc các loại nổi lên. Trên sân khấu mấy ông anh Mc đúng là có chút ngượng ngùng. Dù sao mang tâm lý cởi đồ cũng không phải mình, lại thấy mấy cậu nhóc trước đều cởi nên có chút tâm lý bắt buộc hơi quá. Bình tĩnh tâm tình lại đột nhiên phát hiện trò chơi lúc này có chút đi quá đà mất rồi. Vốn dĩ đơn giản so so đồ lại biến thành khıêυ khí©h nhau cởϊ qυầи áo. Này…

Là... là có chút không hay!!!

Ngược lại phía sau lưng của Lăng, cô nàng giờ ngượng chín cả người. Khuôn mặt vùi sâu vào sau lưng cậu chàng, nhất quyết không muốn lộ mặt ra nữa.

- Được rồi. Vậy em cũng chịu thua không chơi nữa. Các anh thông báo đi.

Lăng cười cười thản nhiên lên tiếng.

- Tốt rồi. Các anh mang quà ra đi. Cậu kia có cởi cũng vẫn thua mà thôi.

Đối diện cậu bạn đối thủ lúc này chợt vứt ra một tấm bằng lái xe.

Khá lắm!

Không nghĩ tới tên này ngay cả chứng minh thư và bằng lái xe đều lấy từ ví tiền ra chia đôi làm hai lượt. Cậu thua quả nhiên không oan!

Mà nghĩ lại cũng đúng. Chìa khóa xe máy đã có sao có thể thiếu bằng lái xe. Đã lấy ra chứng minh thư thì tất nhiên cũng không thể không lấy ra bằng lái xe chứ.

Đang lúc mọi người than thở tên này láu cá thì cậu ta tiếp tục vứt đồ ra.

Mấy vỉ thuốc kháng sinh, bật lửa, bao thuốc lá, chìa khóa xe máy bạn gái, chìa khóa phòng trọ (thằng này đúng thật là có mang theo), một bộ bài tú lơ khơ, một máy chơi game cầm tay nuôi thú ảo loại nhỏ, bαo ©αo sυ (**** nó)…v v.

Này…

Mọi người trợn mắt há ngoác mồm nhìn đống đồ linh tinh vừa bị ném ra.

Khỏi nói, đoán chừng hôm nay cả cái hội trường này không người chơi trò này có thể thắng hắn.

Tất cả lặng lẽ.

Nghĩ vậy hóa ra tên này vừa rồi thật ra chính là muốn lừa lừa cho Lăng cởi đồ thôi. Đoàn chừng nhìn ra Lăng có ý lùi nên mới giả vờ cùng đường như thế. Hiện tại bị cô gái nhỏ đánh gãy nên mới lòi cái đuôi cáo ra.

Mèm! Cha này quái thật!!!

Và cũng bởi vì như vậy trò chơi liền đến đây chấm dứt. Tất nhiên là khi chân tướng giải thưởng 2 triệu nhân đôi kia được phơi bày ra thì cũng khiến cho tâm lý của nhiều người cần bằng rất nhiều.

Tiếng ha ha không ngừng.

Chẹp chẹp! Nhất là nghe được cả thêm chi tiết nếu trong vòng một tháng không nộp đủ số tiền nhập học thì vé giảm giá này cũng mất luôn. Tâm lý của nhiều người vì vẫy càng nhẹ nhõm hơn nhiều lắm.

Buổi khai giảng đầu năm cũng liền như vậy mà kết thúc. Để lại không ít câu chuyện cho mọi người bàn tán say xưa.

Ngày này đối với Lăng cũng cứ như vậy yên lặng trôi qua như thế đấy.



Kết thúc chương 18.