Đám nhóc mà anh chăm sóc khi trước, chẳng có đứa nào hiểu chuyện như thế mấy đứa trẻ này cả. Đừng nói đến phụ giúp việc nhà, ngay cả ăn cơm thỉnh thoảng cũng cần phải dỗ dành mới chịu ăn.
Lần này Lý Chí Quân mới thật sự nhìn thẳng vào tình hình của gia đình này. Anh nghĩ, nếu bản thân đã vô duyên vô cớ chiếm lấy cơ thể cha người ta thì phải làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ. Dù thế nào thì ít nhất cũng phải cho bọn trẻ ăn no mặc ấm mới được.
Cơm nước xong xuôi rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó phải đi tắm rửa. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của người dân nơi đây là như thế. Nếu động tác không nhanh một chút, đợi đến lúc trời tối, không chỉ lãng phí dầu thắp đèn mà còn nhiều muỗi nữa. Tắm rửa mà không chú ý một chút là cơ thể sẽ nổi mười mấy vết đốt, cái này cũng không phải là nói giỡn.
Lý Chí Quân vừa mới tắm rửa xong, bước ra ngoài. Khi anh đang định gọi bọn trẻ đi tắm thì chợt nghe thấy một tiếng kêu dài vang dội. Âm thanh này vừa xuất hiện, Tạ Lan Hương và đám trẻ đều lập tức bỏ đồ đạc đang cầm xuống, chạy thẳng ra sân.
Lý Chí Quân nhất thời tò mò, cũng đi theo ra ngoài. Lúc này Lý Chí Quân mới phát hiện, rất nhiều thôn dân đã đứng ở ngoài rồi.
“Các thôn dân chú ý! các thôn dân chú ý! Ba giờ sáng ngày mai, chuẩn bị mở đập xả nước!”
“Các thôn dân chú ý! các thôn dân chú ý! Ba giờ sáng ngày mai, chuẩn bị mở đập xả nước!”
“Các thôn dân chú ý! các thôn dân chú ý! Ba giờ sáng ngày mai, chuẩn bị mở đập xả nước!”
Người truyền tin hô to liên tục ba lần, hô ba lần xong, đám trẻ Lý Hồng Lợi lập tức vui vẻ reo hò: “Xả nước, xả nước rồi!”
Đám trẻ trong thôn cũng nhảy nhót reo hò giống bọn trẻ.
Ngay cả mặt Tạ Lan Hương cũng mang vẻ tươi cười.
Điều này khiến Lý Chí Quân cực kỳ tò mò, rốt cuộc mở đập xả nước là gì, tại sao ai cũng vui mừng thế này.
Mặc dù trong lòng anh vô cùng tò mò nhưng anh không dám mở miệng hỏi.
Cuối cùng, rạng sáng ngày hôm sau, Lý Chí Quân bị đánh thức bởi một tiếng “Ầm” rất lớn.
“Chuyện gì thế, có chuyện gì thế!”
Anh vừa mở mắt, Tạ Lan Hương và bọn trẻ trên giường cũng tỉnh theo.
“Ôi, xả nước kìa!”
Đứa bé Lý Hồng Tinh kia khi vui vẻ thì sẽ reo lên thành tiếng, dùng lực nhảy trên giường.
Cuối cùng vẫn là Tạ Lan Hương đánh nhẹ cậu bé một cái, cậu bé mới yên tĩnh lại.
Lý Chí Quân lau đi mồ hôi tuôn ra vì sợ ở sau lưng, anh vẫn còn hơi sợ hãi. Đồng thời anh càng không hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tâm trạng của mọi người lại tốt đến thế.
Lúc này Tạ Lan Hương đã xuống giường, sử dụng quẹt diêm thắp ngọn đèn dầu hoả ở đầu giường. Nhờ theo ánh đèn mờ ảo, Lý Chí Quân sửng sốt khi thấy vẻ mặt hưng phấn tột độ của mấy đứa trẻ.
Nữu Nữu cũng đứng lên, ngoan ngoãn để Tạ Lan Hương giúp cô bé mặc quần áo, buộc tóc lên.
Lý Hồng Tinh đã gấp gáp bò xuống giường từ lâu, đứng trên mặt đất liên tục thúc giục bọn họ.
“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên đi! Nhanh lên!”
Lý Chí Quân đầy tò mò nhưng chỉ có thể cố nén cơn buồn ngủ, rời giường theo.
Đến khi Tạ Lan Hương giúp Nữu Nữu chuẩn bị xong hết tất cả, Lý Hồng Tinh đã sớm không kiên nhẫn chờ được nữa. Bây giờ thấy anh trai cầm chiếc đèn dầu hoả, cả nhà cũng chuẩn bị xong xuôi thì cậu bé lập tức chạy ra ngoài.
Tạ Lan Hương ở phía sau kêu lên: “Con chạy chậm một chút, trời tối lại không có đèn, cẩn thận bị ngã.”
“Con biết rồi!”
Lý Hồng Tinh trả lời nhưng tốc độ lại chẳng giảm đi chút nào.
Cậu bé chạy một mạch đến nhà chính, chạm vào chốt cửa lớn rồi mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, đúng lúc đoàn người Lý Chí Quân vừa đến nhà chính.
Chỉ nhìn thấy bên ngoài tối om như mực, trên bầu trời có vài ngôi sao lẻ tẻ. Nhưng buổi đêm vốn nên yên tĩnh say giấc nồng giờ lại tràn ngập tiếng người cười nói.