Hiểu rõ thì hiểu rõ, Lý Chí Quân không có tiến bộ bà cũng buồn bực, khi tức giận cũng mắng. Chính là sau lúc tức giận mắng xong lại không nhịn được mà mềm lòng.
Lý Chí Quân khả năng cũng hiểu rõ tính cách Tạ Quế Hoa, cho nên mỗi lần không có tiền sẽ chạy về nhà, lấy một ít vật nhỏ đến lấy lòng bà. Một đống lời hay giống như không cần tiền mà có thể dỗ dành Tạ Quế Hoa đến đầu óc choáng váng.
Cuối cùng, Tạ Quế Hoa cũng không tránh khỏi mềm lòng, lén đưa tiền cho Lý Chí Quân.
Dần dà trở thành một thói quen.
Cho nên, khi Lý Chí Quân vào phòng, bà kêu anh đóng cửa phòng lại trước.
Bà hiện tại tốt xấu vẫn là cùng lão đại ở một mái nhà, cho dù là phải cho Lý Chí Quân tiền, cũng nên tránh người mới tốt.
Lúc này Lý Chí Quân càng chột dạ và áy náy hơn. Chột dạ là bởi vì mình không thể hiểu được mà chiếm lấy thân thể con trai nhà người ta. Tuy rằng không phải bản thân tự nguyện nhưng đây cũng là sự thật. Áy náy vì vết thương của Tạ Quế Hoa là do anh đẩy nhưng Tạ Quế Hoa xem anh là con ruột, tất nhiên là muốn giúp đỡ giấu diếm.
Anh biết rõ tất cả nhưng không có đủ dũng cảm để nói ra. Cho nên sau này, Tạ Quế Hoa muốn anh làm cái gì, tất nhiên anh sẽ làm cái đó.
Không thể hiểu được, vừa đóng cửa, Tạ Quế Hoa đã thần thần bí bí vẫy tay với anh.
Anh vừa bước lên thì nhìn thấy Tạ Quế Hoa bắt đầu mở dây lưng quần…
Lý Chí Quân bị dọa lui về phía sau vài bước, không hiểu rõ đây là muốn làm gì.
Tạ Quế Hoa cởi bỏ dây quần, từ bên trong móc ra một cái túi màu trắng.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Chí Quân cách đó khá xa: “Thằng bé này, con lại đây!”
Trong túi chứa một xấp tiền vô cùng ngăn nắp, Tạ Quế Hoa trực tiếp cầm một tờ năm khối nhân dân tệ đưa cho Lý Chí Quân.
Khi Lý Chí Quân vừa thấy Tạ Quế Hoa móc túi ra, cũng biết mình bị hiểu lầm. Đặc biệt là chờ đến lúc Tạ Quế Hoa nhét tiền vào trong tay anh, anh lập tức có chút không biết phải làm sao.
Anh muốn trả tiền cho Tạ Quế Hoa nhưng lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Hành động này của Lý Chí Quân bị Tạ Quế Hoa hiểu lầm thành ghét bỏ số tiền bà cho quá ít.
Vốn dĩ Tạ Quế Hoa muốn nói là không ít. Nhưng nhìn Lý Chí Quân đứng ở trước mặt, bà không khỏi mềm lòng.
Thật ra từ lúc còn nhỏ Lý Chí Quân chưa từng làm qua việc nhà nông, cho nên so với người bình thường trong thôn, làn da của anh rất trắng nõn. Thậm chí so với phụ nữ, không kém chút nào. Những chuyện khác tạm thời không nhắc đến, ít nhất là diện mạo khá đẹp trai. Lại nói tiếp, đây thật sự là lần đầu tiên anh đi ra ngoài hái hoa kim châm.
Lúc này có thể là do Lý Chí Quân phơi nắng cả ngày nên khuôn mặt trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng. Chính anh cũng không có chú ý đến nhưng mà Tạ Quế Hoa thì thấy được trên mặt anh còn nổi không ít mụn nước.
Vừa nhìn là biết bị tạo thành do phơi nắng. Tức khắc, làm tâm của một người mẹ vô cùng đau lòng.
Bà suy nghĩ một lúc, cắn răng bỏ lại tờ tiền năm đồng, đổi thành một tờ mười khối nhân dân tệ rồi đưa cho Lý Chí Quân một lần nữa.
Lý Chí Quân nhìn thấy tờ mười nhân dân tệ này làm thế nào cũng không duỗi tay ra lấy được. Anh muốn nói, đây thật sự không phải vấn đề tiền nhiều hay ít, mà là căn bản anh không nên lấy.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, đây là tấm lòng người mẹ của Tạ Quế Hoa đối thân thể này. Lập tức trong lòng anh dâng lên rất nhiều cảm xúc, giọng nói như bị lấp kín, một câu cũng nói không nên lời.
“Đứa nhỏ này, con sửng sốt làm gì! Mau cầm đi, số tiền này cũng không ít, con dùng tiết kiệm thôi!”
Hai người còn không biết, khi Tạ Quế Hoa cho tiền Lý Chí Quân, ngoài phòng có một đứa trẻ đang nằm bò thò đầu từ khe cửa nhìn vào bên trong. Vừa thấy Tạ Quế Hoa lấy tiền ra thì lập tức chạy nhanh.
Chạy một chút đã đến chỗ của Nghiêm Tú Tú.