Ba năm nhanh chóng trôi qua, cuộc sống của mẹ con Đường Tống cũng theo đó mà thoải mái hơn. Không bị làm phiền bởi những người khác, Đường Tống cũng có công việc làm tại nhà vừa gϊếŧ thời gian vừa có thể kiếm tiền. Từ khi Quả Táo Nhỏ lên hai tuổi, thì cô bắt đầu học may quần áo cho trẻ, lúc đầu quần áo may không được đẹp, nhưng rãnh rỗi lại tập luyện khiến tay nghề cô đi lên rất nhiều. Ngoài ra, điểm đặc biệt ở bộ trang phục do cô may đó là kiểu dáng, kiểu dáng vừa lạ mắt mặc lên người Quả Táo Nhỏ lại tôn được tính cách của bé. Từ đó đến giờ quần áo của nhóc đều do một tay cô thiết kế, những thiết kế của cô sau khi hoàn thành đều để cho nhóc mặc rồi chụp hình đăng lên trang cá nhân. Cô chỉ muốn lưu lại kỉ niệm của hai mẹ con, nào ngờ một công ty chuyên về lĩnh vực quần áo trẻ em nhìn thấy những mẫu thiết kế của cô, liền cho người đến mời cô về công ty làm việc. Lúc đầu, cô từ chối bởi vì cô muốn dành thời gian cho Quả Táo Nhỏ nhiều hơn mà thôi. Nhưng vì điều kiện công ty quá tốt, cô không cần đi làm, chỉ cần mỗi tháng gửi bản thiết kế mới cho bọn họ, dùng loại vải như thế nào, quần áo phù hợp với lứa tuổi nào, giới tính ra sao,... chỉ cần thiết kế ghi đủ thì coi như công ty mua thiết kế của cô. Tiền lương ăn theo phần trăm, mỗi lần gửi thiết kế, công ty xem xét duyệt qua, cô liền chuyển tiền đến tay cô. Ngoài ra, còn có thưởng lễ nữa. Lương của có ty tương đối cao vậy nên sau một hồi suy nghĩ, Đường Tống liền đồng ý. Công ty thời trang này rất nỗi tiếng nên cô khá yên tâm. Kể từ đó cứ đều đặn giữa tháng và cuối tháng cô đều gửi thiết kê về công ty.
Quả Táo Nhỏ bây giờ cũng đã đi học rồi, đều đặn hằng ngày mỗi sáng cô đều dẫn nhóc đi học, chiều lại đến đón nhóc. Thằng nhóc này càng lớn tính tự lập lại càng được thể hiện rõ. Tuy rằng cô luôn bên cạnh nhóc nhưng vẫn luôn dạy nhóc tự sinh hoạt như tự đánh răng, tự thức dậy,... mà thằng nhóc này cũng rất thông minh, mỗi lần cô làm mẫu thì hôm sau nó đã có thể làm lại y chang chỉ khác là hơi vụng về mà thôi. Cuộc sống của hai mẹ con cứ đơn giản mà trôi qua như vậy.
Dì Chương cũng đã từ chức rồi cùng A Triết trở về quê. Vì ở quê xảy ra chuyện vấn đề nên bà quyết định trở về, bán luôn căn nhà trên này, trở về sống luôn ở quê. Bà dành dụm được không ít tiền muốn về quê sống cho thoải mái, cũng gần họ hàng, người thân, A Triết cũng chuyển trường đến đó luôn. Lúc đi, bà cũng rất luyến tiếc nhưng không thể không đi, việc nhà không thể không giải quyết. Vì vậy, cô bây giờ luôn tự mình làm mọi thứ, cũng không thuê giúp việc nữa, tự mình làm sẽ có không khí của gia đình hơn.
Vì hôm nay là chủ nhật, vậy nên hai mẹ con quyết định dọn dẹp lại nhà một phen. Trước tiên, là dọn dẹp đồ đạc, bày biện chỉnh tề, sau đó quét nhà một lần lại kiếm giẻ lau.
- Giẻ lau đâu ta? Không ở nơi này, cũng không ở đây.
Đường Tống nói thầm, xoay vòng vòng trong nhà, mắt thì đảo quanh. Ngay lúc này, một bàn tay nho nhỏ cầm giẻ lau, giơ giơ trước mặt cô.
- A con tìm được rồi. Quả Táo Nhỏ của mẹ giỏi quá.
Vừa nghe được lời khen của cô, nhóc con này mặt lại đỏ lên trong cực dễ thương, hôn hôn lên má xem như phần thưởng, rồi lại tiếp tục công việc đang giang giở. Vừa làm lại thấy lạ sao hôm nay thằng nhóc này lại im là quá vậy, vừa nhìn lại thấy nhóc con tay càm giẻ lau, mắt nhìn chằm chằm cô. Nhẹ nhàng hỏi nó:
- Quả Táo Nhỏ có muốn giúp mẹ không?
Nghe thấy câu hỏi của cô đôi mắt nó lập tức sáng lên, dành cho cô một tiếng muốn cực kì dòn dã, còn phối hợp với nụ cười thật tươi khiến tâm cô như chảy một dòng nước ấm. Nếu nhóc đã muốn thì cô không thể phụ lòng nhóc được đây cũng là thời điểm tốt để rèn luyện tính tự giác của bé, cũng như kết nối mẹ và bé nhiều hơn.
- Vậy Quả Táo Nhỏ giúp mẹ lau bàn nhé.
Vừa nhận được tính hiệu, nhóc con liền vâng một tiếng liền xoay cái mông nhỏ, chạy đến ngồi xổm bên bàn phòng khách, đôi tay cầm giẻ lau tới lau lui. Lâu lâu lại quay đầu mà dành cho cô nụ cười cực tươi. Đường Tống cũng nhanh chóng cười đáp lại bé.
Lau xong ngăn tủ, bàn trà, sofa, sàn nhà, hai mẹ con đem toàn bộ phòng khách cùng phòng ngủ lau qua một lần, cả căn nhà sáng bóng cả lên. Sau khi dọn xong phòng bếp thì cũng đã đến lúc ăn trưa, bảo với nhóc ra ngoài chơi để cô bắt đầu nấu ăn. Nhóc con vừa nghe đến ăn mắt liền sáng rực, vâng một tiếng liền chạy ra phòng khách mở tivi xem.
Đường Tống mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn, hôm nay vì muốn khen thưởng Quả Táo Nhỏ nên cô sẽ nấu toàn những món mà nó thích, sườn non chiên, trứng hấp, canh thịt gà hầm nấm, còn đặc biệt làm món kem hoa quả mà nhóc thích nữa. Nhanh nhẹn hoàn thiện từng món rồi dọn ra bàn, vừa gọi nhóc, nhóc con vừa nghe liền chạy vào phòng vệ sinh rửa tay với mặt sạch sẽ, còn đặc biệt nhìn lui nhìn tới mấy lần. Khi đã chắc chắn đã sạch hoàn toàn mới chạy ra phòng bếp. Nhìn thấy toàn món nhóc thích, cả gương mặt đều sáng bừng lên, vui vẻ ăn cơm, còn nói đủ thứ chuyện nhóc gặp phải khi đến nhà trẻ. Tâm tình vui thì ăn sẽ rất nhiều, sợ nhóc ăn đến bội thực cô liên dọn bớt đồ đi, nhìn vẽ mặt thoả mãn như mèo được cá kia của nhóc làm cô bật cười. Nhanh tay dọn dẹp phòng bếp một lần nữa, hai mẹ con lại ra phòng khách nghỉ ngơi. Một ngày hoàn hảo của hai mẹ con cứ thế mà trôi qua.