Tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã chiều tà, hoá ra cô đã ngủ cả buổi chiều rồi. Đường Tống nhìn ra bên ngoài, những tia nắng vàng rực rỡ nuối đuôi nhau mạ vàng khắp đô thị phồn hoa, từng tầng mây nhuộm đẫm ánh hoàng kim đông đầy nước, lững lờ trôi cuối chân trời.
Ánh mặt trời vàng rực rỡ xuyên qua tấm rèm cửa sổ vẫn còn chưa kéo, rơi thành những vệt dài trên sàn gỗ tròng phòng khách. Đường Tống bây giờ mới quan sát kĩ căn phòng này. Đây là một phòng khách được trang trí giản lược, nhưng cách bài trí cùng đồ vật lại thể hiện rõ sự sang trọng cả nó. Tông màu chủ đạo là trắng và xám thể hiện sự lạnh nhạt, xã cách như chính chủ nhân của nó. Chắc đây là phong các của Hàn Thiên Hạo. Nguyên chủ cực kì để tâm đến hắn nên không thay thế bất cứ thứ gì trong căn nhà này.
Bụng đói cồn cào làm Đường Tống chẳng còn tâm trạng ngắm cảnh. Vào bếp tự chuẩn bị cho bản thân một bữa ăn thịnh soạn, dinh dưỡng. Cũng không đợi Hàn Thiên Hạo như thường ngày mà tự mình dùng bữa, dù sao bây giờ hắn ta cũng đang vui vẻ bên tình cũ nào có thời gian quan tâm đến cô. Vẫn là tự mình chăm sóc chính bản thân mình còn hơn, bây giờ cô không phải nguyên chủ nên cũng sẽ không đi theo cách mà nguyên chủ sống. Vì một người đàn ông không yêu mình mà hành hạ chính bản thân. Dù không cảm thấy có lỗi với chính mình đi nữa thì cô cũng thấy tội lỗi đối với đứa bé trong bụng, dù cha mẹ nó có làm gì sai thì nó cũng không có lỗi.
Ăn uống no say, Đường Tống lại dọn dẹp phòng bếp một chút mới trở lại phòng ngủ. Vừa bước ra khỏi phòng tắm lại nhìn thấy người đáng ra giờ này đang ở bên nữa chính mới đúng _ Hàn Thiên Hạo _ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng.
Đường Tống nở một nụ cười mừng rỡ vừa cất tiếng:
- Anh về rồi à, đã ăn gì chưa, hay để em hâm lại đồ cho anh nhé.
Hàn Thiên Hạo mặt vẫn không biểu cảm đưa cô một sấp giấy, dòng chữ đơn ly hôn đập vào mắt khiến cô chết đứng.-
- Anh đang đùa em đúng không ?
- Tôi không hề đùa chuyện hôn nhân của chúng ta là cuộc hôn nhân không có tình cảm, như trước kia tôi đã nói tôi sẽ không yêu cô. Bây giờ Thư Thư đã trở về tôi không thể để cô ấy chờ nữa.
- Lại là cô ta, em có gì thua kém cô ta cơ chứ sao anh lại đối xử với em như vậy.
- Cô không phải cô ấy vĩnh viễn không. Tôi biết trong chuyện này cô cũng là người bị hại vậy nên căn nhà này sẽ là của cô coi như đền bù. Về việc hợp tác với công ty của cha cô tôi vẫn sẽ tiếp tục đầu tư. Vì vậy, cô cũng nên biết điều một chút dù bây giờ cô không kí thì sau này tôi cũng có nhiều cách để khiến cho cô kí mà thôi.
- Anh thật tàn nhẫn, đối xử với em như kẻ vô hình, dẫm đạp tình cảm của em dưới bùn đất. Vì sao anh lại có thể yêu thương một kẻ vứt bỏ anh nhưng lại nhẫn tâm dẫm đạp lên tình cảm của người yêu anh thật lòng kia chứ.
- Vì đơn giản cô không phải cô ấy.Vấn đề này nên kết thúc ở đây đi. Cô nên kí nếu không muốn tôi động tay với công ty của ba cô.
- Hay cho một kẻ lòng lang dạ sói. Được em sẽ kí như em có một điều kiện từ nay về sau anh và em nước sông không phạm nước giếng, con sẽ do em nuôi không cần anh phải chú cấp, cũng không cần xuất hiện trước mẹ con em.
- Được dù sao đối với tôi chỉ có Thư Thư mới xứng đáng làm sinh ra đứa con của tôi thôi.
Đau đớn, uất ức, tức giận,... những cảm xúc đan xen trên gương mặt Đường Tống, đôi tay run rẩy cầm bút, vừa kí nước mắt lại tuôn như mưa. Hàn Thiên Hạo nhìn mặt không đổi sắc, trong mắt hắn bây giờ Đường Tống tuy có chút khác thường nhưng lại nhìn không ra khắc ở chổ nào. Hắn chỉ cảm thấy cô bị đã kích quá lớn nên hành động khác ngày thường như vậy. Nhìn đến hành động điên cuồng cùng ánh mắt đau đớn, tuyệt vọng kia ý nghĩ kia liền quẳng qua đầu.
Mục đích đã hoàn thành thì chẳng còn lý do gì để hắn ở lại đây cả. Nhìn đến kết quả mà hắn mong muốn từ lâu khiến tâm tình hắn tốt hơn nhiều.
- Đây là giấy tờ nhà, tôi đã chuyển sang tên của cô, cô muốn làm gì với nó cũng được, không cần báo cáo với tôi. Ngày mai luật sư của tôi sẽ đưa giấy tờ đến cho cô, đồ đạc của tôi cũng sẽ có người tới dọn.
Hàn Thiên Hạo nói xong lên cầm giấy tờ lập tức rời đi để lại tiếng khóc tê tâm liệt phế vàng vọng trong căn nhà lạnh lẽo.
Tiếng xe càng ngày càng xa rồi mất hút, Đường Tống từ từ hoà hoãn lại tâm tình của mình. Kết thúc một vở kịch đau lòng cũng là kết thúc cho tình cảm mà nguyên chủ để lại. Từ bây giờ, cô sẽ sống cuộc sống mà cô mong muốn, tự mình xây dựng mái ấm của chính bản thân mình. Đằng sau đôi mắt chỉ vài phút trước vẫn còn mang theo điên cuồng, đau đớn, uất ức thì bây giờ chỉ là một khoảng lặng, lạnh lẽo, như thể chưa hề xảy ra bất kì cái gì trong căn phòng này. Đôi tay mảnh khảnh vuốt vẻ bụng, miệng nhẹ nhàng thì thầm.
- Bé cưng từ giờ mẹ sẽ là mẹ con. Chúng ta tự mình xây dựng nên hạnh phúc nhé.
Nghĩ đến tương lai kia một tương lai mà cô mơ ước bước đầu thành công. Đường Tống liền cảm thấy tâm tình cành lúc càng tốt, cô cũng nên nghỉ ngơi để thả lỏng tâm tình sau sự việc vừa rồi. Vừa thả mình lên giường, cơn buồn ngủ liền đánh úp tới, chỉ trong chớp mắt cô đã chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành.