Chương 5: Giống Hay Không

Quyết định biểu hiện tốt một chút, để mẹ càng thích mình, Tinh Tinh nói muốn tự mình mặc quần áo.

Trình Hoan muốn xem náo nhiệt nên đồng ý. Cô đứng ở một bên, đem quần áo dọn xong: "Vậy con mặc đi".

Tinh Tinh cũng không phải lần đầu tiên tự mặc quần áo, cũng coi như có kinh nghiệm biết mặc gì trước, mặc gì sau.

Nó cầm lấy cái qυầи ɭóŧ, hai tay giơ thả ở trước mắt, nghiêm túc nhìn một hồi mới đem chân xỏ vào.

Trình Hoan ở một bên nén cười nhìn Tinh Tinh đem qυầи ɭóŧ mặc ngược, trong lòng nổi ý đồ xấu nên cũng không nhắc nhở.

Tinh Tinh kéo quần lên mới phát hiện được không đúng.Tiểu gia hỏa cúi đầu nhìn thấy mình đang mặc quần ngược.

Ngẩng đầu len lén liếc nhìn mẹ một chút, Trình Hoan quay đầu làm làm như không thấy. Tinh Tinh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, dùng tốc độ nhanh nhất đem quần cởi ra đổi mặt, lần này rốt cục cũng đúng.

Mặc quần áo thật không dễ dàng!

Tinh Tinh đắc ý như vừa làm được chuyện đại sự.

"Mẹ!"

Trình Hoan quay đầu, giống như là vừa nhìn thấy giả vờ sợ hãi thán phục: "Tinh Tinh tự mình mặc vào sao, con thật lợi hại!"

"Hì"

Tiểu gia hỏa được khen ngợi thật cao hứng, lại cầm lấy một bên áo.

Trình Hoan lựa ra bộ quần áo so mi trắng ngắn tay cùng với một cái mũ màu xanh quân đội và cái quần dài đến đầu gối, quần áo được cẩn thận giặt qua còn mang theo mùi thơm ngát.

Tinh Tinh ánh mắt hoang mang tội nghiệp nhìn tới nhìn lui mà cũng không biết mặc làm sao liền sờ đến một cái lỗ rồi đem tay vươn vào.

"Thôi được rồi để mẹ giúp con."

Mắt thấy tiểu gia gia hỏa xỏ trái tay, Trình Hoan vội vàng ngăn trở cản.

"Quần áo bên ngoài để mẹ giúp."

Tinh Tinh có chút không nguyện ý: "Mẹ để con mặc."

"Ta biết Tinh Tinh sẽ mặc được nhưng là con vẫn còn là một nhóc con có một số việc nên để cho người lớn làm." Trình Hoan vừa nói vừa đem tay tiểu gia hỏa xỏ vào.

"Vươn cánh tay này ra."



"Dạ."

Tiểu gia hỏa ngoáy đầu lại nhìn ống tay áo,tay từ bên trong vươn ra.

Mặc quần áo tử tế, đi giày tiểu gia hỏa gen tốt, chỉ mới đổi bộ quần áo, liền từ nhóc đáng thương biến thành cái tiểu soái ca.

"Được rồi, Tinh Tinh của chúng ta thật là đẹp trai!"

Tinh Tinh sớm bị mùi thức ăn làm thèm thuồng, nghe Trình Hoan nói xong liền không kịp chờ đợi nhảy xuống giường.

Chạy đến bồn rửa mặt trước rồi gọi Trình Hoan:" Men ơi , mau đánh răng thôi".

"Được".

Đứa bé mới bốn tuổi nhưng cũng cao hơn một mét so với bồn rửa mặt thì không thấp hơn bao nhiêu.

Trình Hoan cầm cái ghế đẩu để nhóc con đứng, bóp kem đánh răng ra bàn chải rồi đưa cho nó.

Bàn chải đánh răng là loại cho trẻ em, tay cầm bên trên còn có các hình thù đáng yêu, Tinh Tinh trước giờ chưa thấy nên cực kì tò mò. Kem đánh răng cho trẻ em cũng vậy, có hương hoa quả nên không cay như của người lớn.

Đưa lên miệng Tinh Tinh liền trợn tròn mắt, dùng chải chải răng vài lần.

"Mẹ, cái này ăn ngon!"

"Cái này không phải để ăn." Trình Hoan có chút bất đắc dĩ, cô cầm tay tiểu gia hỏa đem bàn chải đánh răng rút ra, lại đưa cái chén để nó súc miệng.

"Súc miệng hai lần rồi nhỏ ra, không được uống hết."

Trình Hoan một lần nữa lấy kem đánh răng, lần này không để Tinh Tinh tự làm:"Há miệng, chải răng giống như này."

Trình Hoan một bên giúp con chải một bên dạy cho biết cách đánh răng, từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài đều chải đến, cuối cùng mới để cho Tinh Tinh súc miệng.

Tinh Tinh súc miệng rồi phun ra, Trình Hoan lau mặt sạch sẽ cho nó.

Tiểu gia hỏa đối với đánh răng rất hiếu kì, lúc rửa mặt vẫn còn mở miệng.

"Mẹ." Tinh Tinh đi theo Trình Hoan hướng vào phòng khách, vừa đi vừa chỉ mình trong miệng nói: "Mát quá"

"Đây là con sâu răng đã bay hết" Trình Hoan đem hắn ôm đến ghế ngồi xuống: "Nhiều sâu răng Tinh Tinh sẽ đau, răng cũng biến thành màu đen cho nên về sau sớm tối đều phải đánh răng có biết không?"

Tiểu gia hỏa có chút bị dọa, trừng lớn mắt một tay che miệng: "Mẹ con không muốn có sâu răng".



"Chỉ cần đánh răng sạch sẽ thì không có sâu răng." Trình Hoan múc cho Tinh Tinh bát cháo gạo: "Giờ ăn sáng thôi."

Bữa sáng là cháo gạo cùng bánh bao nấm hương, nguyên liệu nấu ăn đều là vừa mua.

Cháo gạo hầm sền sệt, mùi thơm nức mũi, bóp bánh bao bên trong có nấm hương, thịt được xào, miệng vừa cắn một miếng đều là hương vị đậm đà.

Cân nhắc đến khẩu vị của Tinh Tinh nên bánh bao được nặn rất nhỏ, hai miếng là có thể ăn hết một cái.

Tiểu gia hỏa rất thích bánh bao, ăn hai cái còn chưa đủ. Nhưng Trình Hoan cũng không tiếp tục cho bởi vì không nên ăn no quá để dành bụng cho bữa trưa, tiểu gia hỏa cũng nghe lời không náo.

Tinh Tinh nhảy xuống đất, vỗ vỗ bụng tựa lên người Trình Hoan, nhìn chằm chằm đồ ăn còn lại trên mặt bàn nuốt nước miếng.

"Mẹ, bánh bao ăn thật ngon."

"Tất nhiên rồi." Trình Hoan không chút nào khiêm tốn, đối với tay nghề của mình tuyệt đối tự tin.

Tiểu gia hỏa cảm thấy bánh bao đã thay thế mì sợi trở thành thứ ăn ngon nhất mà mong đợi hỏi: "Buổi trưa chúng ta ăn bánh bao sao?"

"Giữa trưa không ăn bánh bao, ăn cái khác." Trình Hoan giải quyết hết đồ ăn trong chén rồi bắt đầu dọn bát dẹp đũa.

Tiểu gia hỏa giống như cái đuôi nhỏ đi theo từ phòng khách đến phòng bếp, Trình Hoan rửa chén thì ở bên cạnh hỏi: "Vì sao ạ?"

"Bởi vì bánh bao là bữa sáng, giữa trưa phải ăn cơm trưa ". Trình Hoan lau sạch sẽ bát lại rửa tay, quay người nhéo mặt tiểu gia hỏa một cái: "Mà chúng ta buổi trưa sẽ không ăn cơm trong nhà, phải đi ra ngoài mua quần áo cho con."

"Mua cho con?"

"Đúng vậy muốn Tinh Tinh mua thật nhiều quần áo xinh đẹp."

Tiểu hài tử không phải ai cũng đều thích quần áo, nhưng khẳng định rất thích đi ra ngoài, Tinh Tinh không chọn, đối với hai thứ này đều rất thích.

Nghe được chuyện này, nhóc con cao hứng nhảy nhót "Mẹ vạn tuế!"

Nguyên chủ đối với con trai hà khắc nhưng đối với mình ngược lại ất buông thả, cô ta biết gương mặt mình chính là tiền, bình thường chưa từng khắt khe, hai mươi bốn tuổi nhưng nhìn như mười tám mười chín tuổi, khi mang theo con trai giống mang theo em trai.

Hai mẹ con đi ra tàu điện ngầm, qua hai trạm chính là trung tâm khu buôn bán.

Trình Hoan mang theo Tinh Tinh đi vào một cửa hàng vừa xây, tầng ba nơi này bán trang phục trẻ em, bởi vì vừa mở nên bị rất nhiều cửa hàng lâu năm khác cản trở.

Tiểu gia hỏa rất ít đi ra ngoài nên rất hưng phấn nắm tay Trình Hoan, đi đường hết nhìn đông tới nhìn tây không rời mắt.

Cách đó không xa, một người trẻ tuổi thấy được Tinh Tinh, hắn ồ lên một tiếng, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Minh Viễn, cậu nhìn đứa bé kia với cậu khi còn bé có giống hay không?"