- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Phản Diện
- Chương 4: Đánh Răng Là Chuyện Lớn
Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 4: Đánh Răng Là Chuyện Lớn
Cơm nước xong xuôi, Trình Hoan để Tinh Tinh tiêu bớt thức ăn rồi mới đi ngủ, còn mình thì đi tìm quần áo cho tiểu gia hỏa.
Phòng của Tinh Tinh rất nhỏ, căn bản không để được tủ quần áo, quần áo đều tùy ý ném trên giường.
Trình Hoan chịu đựng khó chịu, đem đống quần áo kia ôm ra, nhìn xem có thể mặc được cái nào hay không.
Những bộ quần áo này đại đa số đều là đồ cũ, mùi mồ hôi thời gian dài tích tụ lại không được giặt giũ, mùi khiến người ta buồn nôn, một số khác nhỏ cũng được giặt qua qua thế nhưng không quá sạch sẽ.
Trình Hoan đem quần áo đều lật ra một lượt, tìm ra một bộ nhìn cũng mơi mới. Đem những cái khác nhét vào trong túi chuẩn bị ném đi, cô cầm trên tay bộ quần áo ra ngoài giặt sạch lần nữa.
Mùa hè nhiệt độ cao, quần áo giặt qua một đêm đã khô, Trình Hoan lau sạch sẽ trên tay nước, nghĩ đến việc sáng mai đem Giang Tinh Tinh đi mua quần áo.
Mua quần áo, còn phải đi đổi chỗ ở, điều kiện nơi này quá kém, phòng thì nhỏ, hàng xóm cũng ngư long hỗn tạp*
(*: người xấu với người tốt ở lẫn lộn)
Chỉ riêng tầng này đã có một nhà thích bạo lực gia đình, hai nhà náo loạn chuyện ly hôn mỗi ngày đều cãi nhau, mỗi lần nghe thấy mấy gia đình kia cãi nhau tiểu gia hỏa đều sợ vô cùng, nguyên chủ đối với việc này rất thờ ơ, Trình Hoan lại không thể coi nhẹ, nơi này không thích hợp cho đứa bé trưởng thành.
Phòng ở tốt nhất là bên cạnh có nhà trẻ, Tinh Tinh đã bốn tuổi, cũng đến tuổi đi học, nên tìm một chỗ tốt để đi nhà trẻ bằng không dễ xảy ra chuyện.
Đi nhà trẻ tốt thì học phí đắt cực kì, nhớ tới nguyên chủ phải tiết kiệm từng đồng một Trình Hoan thở dài thở sâu.
Thật sự là quá nghèo!
Bị nghèo khó làm rối Trình Hoan mang theo đầy bụng tâm sự đi tắm rửa, buổi tối đó trải qua quá nhiều việc, mà vẫn không dừng lại được, suy nghĩ nhiều khiến đầu cô nhức nhức, đành phải đi tắm để thư giãn.
Tắm rửa xong, Trình Hoan dễ chịu không ít, cô xoa bóp huyệt trên đầu, dùng máy sấy làm khô tóc, quan trọng nhất vẫn là dưỡng da, làm xong lúc này mới tiến đến gian phòng.
Tinh Tinh còn chưa ngủ, ngồi ở trên giường, mặt ngó về phía cửa, nhìn thấy Trình Hoan đi vào liền kêu :"Mẹ"
"Làm sao vẫn chưa đi ngủ ?" Trình Hoan đi qua dọn dẹp đầu giường rồi hù dọa tiểu gia hỏa: "Đi ngủ sớm một chút , bằng không sẽ lùn tẹt"
"Mẹ." Tiểu gia hỏa con mắt lóe sáng: "Con và mẹ cùng ngủ sao?"
"Đương nhiên cùng là cùng ngủ, con còn là một Bảo Bảo, không thể để ngủ một mình" Trình Hoan để tiểu gia hỏa nằm xuống, đắp chăn mỏng cho nó.
"Con với mẹ trước đây đều ngủ một mình" Tinh Tinh nằm ở trên giường, quyệt miệng nhìn Trình Hoan.
"Trước kia là trước kia, từ giờ trở đi chúng ta ngủ cùng một chỗ". Đứa bé nhỏ như vậy, ngủ ban đêm muốn đi vệ sinh thì phải làm sao.
Trình Hoan cảm thấy mình có làm mà không hết tâm, nằm lên giường, tắt đèn trong phòng, nghiêng người sang nói với Tinh Tinh: "Chờ khi con lớn mới có thể một người đi ngủ."
"Lúc nào mới lớn lên ạ ?"
"Khi lên tiểu học thì nghĩa là lớn."
Trong bóng tối hai người đắp chiếc chăn mềm, cánh tay Trình Hoan bị ôm lấy, tiểu hài tử phát ra âm thanh đặc thù mềm nhu.
"Mẹ, vậy con không muốn lớn lên, con muốn cùng mẹ ngủ cơ"
"Tiểu tử ngốc."
Trình Hoan cười một câu, vuốt vuốt đầu của Tinh Tinh, tay rút ra đem tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng.
Nhiệt độ của trẻ con so với người lớn thì cao hơn. Trình Hoan cảm thấy mình đang ôm một cái lò sưởi, bất quá trong phòng cũng mở điều hoà nên không ảnh hưởng.
Cô cúi đầu, nhìn trong lòng có một nhúm tóc đen rồi cúi xuống hôn :"Đi ngủ, Tinh Tinh ngủ ngon."
"Mẹ cũng ngủ ngon."
...
Trình Hoan là bị ác mộng làm tỉnh lại.
Cô mơ tới thế giới của mình đến tận thế, vô số thiên thạch từ trên trời giáng xuống, một cái rơi xuống trúng người Trình Hoan. Cô bị tảng đá đè lên không thể thở nổi, muốn cầu cứu cũng không phát ra tiếng được.
Tại lúc gần tắt thở Trình Hoan rốt cục mở mắt ra, cô hoảng sợ một chút rồi ngồi dậy, Tinh Tinh đang ghé vào người mẹ cũng thuận thế trượt đến trên đùi.
Tối hôm qua ngủ quá muộn, tiểu gia hỏa này cũng không có tỉnh, đổi tư thế ngủ mà vẫn ngáy khò khò.
Trình Hoan nhìn trên đùi, sửng sốt một chút mới nghĩ đến bản thân xuyên qua biến thành mẹ của một đứa trẻ là sự thật.
Cô thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên đầu.
Cũng không biết tiểu gia hỏa này leo lên trên người mình lúc nào.
Trên thân toát ra mồ hôi rất khó chịu, Trình Hoan rón rén đem tiểu gia hỏa ôm qua một bên, xuống giường lại tắm rửa một cái.
Tinh Tinh tỉnh lại, trong phòng đã không có một bóng người.
Nó vuốt mắt đứng lên, trước nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy mình còn đang trong phòng của mẹ thì ngây ngô cười.
Ngoài cửa mùi đồ ăn liên tục bay vào không ngừng, Tinh Tinh không mặc quần áo nên không dám đi ra ngoài, sờ lấy bụng nhỏ của mình đang réo còn nghe mùi thơm mà nuốt mấy ngụm nước bọt.
Nếu là đồ mẹ làm thì đều ngon.
Tối hôm qua mẹ còn làm mì ăn rất ngon, là thứ ngon nhất mà nó được ăn từ trước đến giờ.
Tinh Tinh đưa tay lau miệng. Thật hi vọng mẹ sẽ không cười mình.
Trình Hoan làm bữa sáng xong tiến đến chuẩn bị gọi con trai rời giường, liền thấy Tinh Tinh đã ngồi ở trên giường với bộ dạng thèm thuồng.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Trình Hoan cầm quần áo đi vào: "Tỉnh rồi tại sao không gọi mẹ?"
"Mẹ." Tinh Tinh nhảy dựng lên nhào về phía cô :"Mẹ!"
Trình Hoan đem quần áo thả lên giường ôm lấy hắn: "Sao nào?"
"Mì sợi ăn thật ngon!" Giang Tinh Tinh nhìn Trình Hoan, con mắt lóe sáng, lại không dám đưa yêu cầu nên đành dùng chiêu vuốt mông ngựa: "Mẹ thật là lợi hại."
Tiểu hài tử kia dù tâm cơ mà luôn luôn phá lệ , lúc nào cũng đáng yêu, Trình Hoan nhéo nhéo mặt nó, cười hỏi: "Mẹ hôm nay làm những món khác, Tinh Tinh không muốn ăn sao?"
"Muốn ạ" Tinh Tinh gật đầu, lớn tiếng trả lời.
"Vậy chúng ta mặc xong quần áo đi đánh răng, đánh răng xong lại ăn cơm có được hay không?"
Nguyên chủ mặc kệ con trai, tắm rửa mấy ngày mới tắm một lần còn đánh răng thì càng không.
Tiểu hài tử đối với việc đánh răng này rất lười, không có người giám sát cơ bản không có khả năng làm.
Tinh Tinh bây giờ còn nhỏ, răng chưa có vấn đề gì, Trình Hoan lại nhớ trong tiểu thuyết nữ phụ để con trai một hàm răng đã hỏng phân nửa vì thế bà Giang rất là bất mãn.
Cô không thể để Tinh Tinh tới cửa nhận tổ quy tông, lại cũng không thể nuôi đứa bé mà không vệ sinh sạch sẽ.
Trình Hoan vừa sáng sớm liền đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt cho trẻ em, bàn chải đánh răng kem đánh răng là phải mua, rèn bỏ thói hư tật xấu của tiểu hài tử
Tinh Tinh lau khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc suy tính: "Vậy được rồi."
Lúc trước Tinh Tinh xem mẹ mỗi sáng sớm đánh răng, cũng từng hiếu kì thử qua, sau đó bị vị the cay của kem đánh răng dọa sợ. Bất quá mẹ lại yêu cầu phải đánh, không được cũng phải được.
Tinh Tinh khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc vô cùng, dúi đầu vào lòng Trình Hoan cọ xát. Nó nghĩ, có phải là trước đó mẹ không thích mình, cũng bởi vì mình không đánh răng sao?
Vậy nếu thế thì mỗi ngày về sau Tinh Tinh sẽ chăm đánh răng để mẹ yêu quý thật nhiều.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Phản Diện
- Chương 4: Đánh Răng Là Chuyện Lớn