Trình Hoan đối với cuốn tiểu thuyết cũng không nóng lòng, cuốn tiểu thuyết là do bạn thân của cô giới thiệu nói rằng cô với nữ phụ xấu xa trong truyện có cùng tên. Trình Hoan hiếu kì muốn biết đến cùng có thể xấu xa tới mức nào nên mới đảo mắt nhìn một chút.
Trong tiểu thuyết cha nam chính mất sớm, nam chính khi hai mươi tuổi đã thừa kế gia nghiệp, bởi vì tuổi còn trẻ nên chưa thể làm mọi người tâm phục khẩu phục nên bị "các trưởng lão" ngáng đường nhiều lần.
Nam chính lúc đầu" ẩn núp" giả vờ như không có tác dụng gì. Đợi khi lông cánh đầy đủ, liền dùng thế sét đánh lôi đình giải quyết hết những người dám ngáng đường mình để trở thành tập đoàn nói không với hai đế vương.
Trong thời gian phải "ẩn núp" kia , nam chính vướng phải không ít rắc rối, liên tục bị phái người đến dụ hoặc nhằm kéo hắn xuống vực thẳm, không thể ngẩng cao đầu.
Bởi vì bị tính kế như vậy, nam chính rất khó tin tưởng người khác kể cả đối với mẹ ruột của mình cũng không có cách nào mở lòng.
Nữ chính thời điểm này đến gần nam chính, tiểu thuyết miêu tả cô ngây thơ mà lại không ngu xuẩn, lương thiện lại không mù quáng, như là một ngọn lửa thiêu đốt khiến nam chính phải mở lòng.
Nhưng tình cảm của nam nữ chính phải trải qua rất nhiều trắc trở, từ việc gia tộc phản đối đến nữ phụ ngăn cản, còn có nam phụ cản trở mối làm ăn của tập đoàn, có thể nói truyện đem tất cả các tình tiết máu chó ngược thân gộp lạ. Cuối cùng đến đại kết cục, nam nữ chính mới được ở bên nhau.
Mà nữ phụ muốn đoạt người đàn ông của nữ chính là Trình Hoan.
Trong tiểu thuyết Trình Hoan bởi vì một lần qua đêm cùng nam chính xuân phong nhất độ liền mang thai, sinh ra đứa bé, nhưng thật kì lạ là không tìm đến nam chính đòi chịu trách nhiệm.
Đến một lần ngoài ý muốn, nữ phụ cùng kim chủ tham gia tiệc rượu gặp được nam chính, cô ta cực kì ưng ý người đàn ông này, lúc này mới lại nổi lên tâm tư, bỏ rơi kim chủ thật vất vả mới cặp được để mang theo con trai tìm tới cửa.
Nam chính hiện giờ tuổi cũng không còn trẻ mà mẹ của hắn tâm tâm niệm niệm muốn ôm cháu trai nên khi có kết quả xét nghiệm ADN trùng khớp liền muốn đem giữ cháu lại.
Mặc dù giữ lại đứa bé, cùng với việc mẹ nam chính rất chướng mắt với gia cảnh tầm thường của nữ chính
nhưng lại càng chướng mắt hơn với người chưa kết hôn mà đã có con như nữ phụ căn bản không muốn đồng ý nữ phụ gả vào.
Nữ phụ có mơ ước trở thành hào môn thái thái**.Tuy nhiên gặp mẹ của nam chính thì con đường này không thuận lợi nên cô ta đem con rời đi nhưng thường xuyên lấy đứa bé ra để làm cớ đến công ty nam chính.
(*: cách xưng vợ của quan lại )
Lúc ấy nữ chính đối với nam chính đã có tình cảm, sự việc này làm cho cô ấy cảm thấy tan nát cõi lòng, sau khi làm việc về tinh thần thường xuyên chán nản.
Mọi người trong công ty đồng tình với cô ấy, nam phụ
cũng không nỡ để nữ thần thương tâm, thế là tìm đủ mọi cách ngăn cản nữ phụ, còn trong âm thầm nói với nữ phụ rằng nam chính đã có người trong lòng và sắp tổ chức hôn lễ.
Nữ phụ nghe nói như thế thì vô cùng tức giận, cô ta kích động, chưa được cho phép liền tiến vào văn phòng nam chính muốn hắn giải thích mọi chuyện.
Nam chính là người cuồng công việc, cực kì chán ghét trong lúc làm việc mà bị quấy rầy nên hắn không để ý chút nào đến nữ phụ mà gọi điện thoại cho người đuổi ra ngoài.
Bị đuổi ra cửa nữ phụ càng thêm tin tưởng lời nói của nam phụ, cô ta nghĩ đến cuộc sống hào môn giàu sang phú quý liền không nghĩ sẽ trở lại cuộc sống trước đó, suy đi tính lại quyết định đem chủ ý đánh lên đứa con của mình.
Đứa bé còn nhỏ, thân thể cũng không hề khoẻ mạnh gì, nữ phụ lại tận lực làm nó bị cảm rồi lấy cớ này ép nam chính thường xuyên đến thăm đứa bé.
Cô ta đối với con của mình không có chút tình cảm gì, chỉ là coi như là làm một công cụ vì mưu đồ của mình mà cố ý làm đứa bé bị bệnh liên tục, nhờ vào đó gần gũi hơn với nam chính.
Đứa bé từ bị cảm biến thành chứng viêm phổi nặng, nam chính cảm thấy có gì đó không đúng, đem con mang đi bệnh viện điều trị nhưng đã muộn, toàn thân cơ quan nội tạng suy kiệt, rồi chết trên bàn phẫu thuật.
Trình Hoan nhìn thấy tình tiết này thì không quan tâm lắm, cô nghĩ tác giả muốn dọn sạch chướng ngại trong tình cảm của nam nữ chính, nhưng không thể nhẫn tâm làm thế với một đứa bé nên coi như mượn tay nữ phụ để hoàn thành.
Đem kịch bản trong tiểu thuyết so với kí ức trong đầu, Trình Hoan hoàn toàn khẳng định mình suy đoán đúng.
Trong sách có đoạn nữ phụ mang đứa bé tới nhưng kết quả DNA còn chưa có, bà Giang dựa vào điều này đã hơi nghi ngờ thân thế của đứa bé.
Nhưng bà để ý đứa nhỏ này dáng dấp y hệt con trai mình hồi nhỏ, cả vị trí cái bớt cũng y hệt nên tuyệt đối không sai.
Xác định mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết, Trình Hoan cũng mấy phản ứng.
Lúc đầu xuyên qua loại chuyện này là không thể tưởng tượng được, lại còn xuyên vào nhân vật phản diện nhưng nhân vật này so với cô cũng có điểm giống nhau chính là muốn tiếp tục sống sót.
Nguyên chủ bởi vì quá khứ quen phụ thuộc vào người khác, Trình Hoan lại không như vậy, ở thế giới cũ cô tự dựa vào sức mình tốt nghiệp sau năm năm đã mua hai căn nhà ở thành phố.
Lúc ấy cô định đến ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ** tìm tϊиɧ ŧяùиɠ tốt để thụ thai nhưng hiện tại thì đã có.
(**: cơ sở y tế cho phép sinh sản bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm)
Bây giờ cô sẽ nuôi nấng thật tốt đứa bé kia.
Nguyên liệu nấu ăn ít ỏi. Trình Hoan chỉ làm bát mì nước, thêm hai quả trứng luộc.
Bởi vì không biết khẩu vị của Tinh Tinh như thế nào, Trình Hoan sắc quả trứng, một quả là lòng đào, một quả đã chín hẳn.
Trứng lòng đào núng nính tròn vo, bên trong còn sánh quyện.
Không quá chín như vậy làm quả trứng màu vàng óng, mùi thơm nức mũi.
Trình Hoan bưng bữa tối đến đến gian phòng.
Tinh Tinh ngồi ở trên giường mặt hướng ra cửa, trên bụng đắp khăn tắm, thấy mẹ tiến đến, nó lập tức nhảy lên, bung cả khăn tắm.
"Mẹ." Giang Tinh Tinh cởi truồng đi theo Trình Hoan nhìn chằm chằm trong chén đồ ăn mà nuốt ngụm nước miếng: "Thơm quá đi"
"Đói bụng không, ăn cơm thôi."
Trình Hoan đem bát bỏ lên trên bàn, dọn dẹp ra một chỗ trống để tiểu gia hỏa ôm vào cái ghế ngồi.
"Tốt, bây giờ có thể ăn."
Trình Hoan nói xong, tiểu gia hỏa cũng không vội vã ăn ngay, nó khó khăn dùng đũa gắp lên mấy sợi mì, ngửa đầu nói với Trình Hoan: "Mẹ ăn."
Trình Hoan sờ lên đầu con trai: "Mẹ nếm qua rồi, Tinh Tinh ăn là được."
Nguyên chủ ban đêm đã tham gia vũ hội, cũng sớm đã ăn một bữa, sau khi trở về còn giận chó đánh mèo, cố ý bỏ đói đứa bé.
Nghĩ đến đoạn ký ức cùng với kết cục trong cuốn tiểu thuyết, Trình Hoan đối với đứa bé lại càng trìu mến nhiều hơn, cô cầm lấy đôi đua kẹp nát một miếng trứng nhỏ đút cho Giang Tinh Tinh.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon!"
Tiểu gia hỏa ăn mà nước bọt chảy ra, hạnh phúc đến mức cười híp mắt, nhìn Trình Hoan cười ngây ngô.
"Mẹ."
"Hửm?" Trình Hoan tiếp tục gắp mì cho tiểu gia hoả ăn.
Tinh Tinh chỉ cười cười, nhai thức ăn xong lại gọi.
"Mẹ."
"Mẹ đây?"
Hai người một người gắp một người ăn, ăn một miếng Tinh Tinh lại kêu một tiếng mẹ mà Trình Hoan cũng luôn trả lời, không hề cảm thấy phiền phức.
. . .
Tô mì ăn hết một nửa, Tinh Tinh đã thấy no, chân trần nhảy tới ôm chân Trình Hoan.
"Mẹ." Giang Tinh Tinh ngửa đầu: "hôm nay con rất vui"