Trình Hoan thở dài một hơi.
Trong trí nhớ, hai mẹ con này quan hệ không tốt nguyên chủ vô tâm coi nhẹ đứa bé này, đứa bé còn nhỏ nhưng có trực giác bẩm sinh nên cũng sẽ không dính lấy mẹ.
Chỉ là đến cùng cũng muốn sống một cuộc sống mẹ con nương tựa lẫn nhau, dù mới bị đánh chửi, đứa nhỏ này đối với người mẹ vẫn là không muốn xa rời.
Trình Hoan dựa theo đoạn trí nhớ đem con ôm đến gian phòng của bé.
Nói là gian phòng, kỳ thật cùng lầu các không khác biệt lắm, tổng cộng cũng có năm sáu mét vuông, chỉ có không thể mở cửa sổ, trong phòng bày biện một cái giường nhỏ, trên giường chất đống quần áo, nhìn không quá sạch sẽ.
Trong phòng còn có một thứ gì đó đã lên men bởi vì gió không thể lùa vào khiến căn phòng trở nên thật oi bức, Trình Hoan mới đi vào, còn chưa kịp tìm cái gớm ghiếc kia thân thể liền bắt đầu kháng nghị loại hoàn cảnh này.
Trong trí nhớ có chút không chân thực, Trình Hoan trước kia chỉ cảm thấy cái nhà này có chút nhỏ, chờ đến khi khá giả hơn mọi thứ sẽ ổn, nhưng giờ mới biết được hoàn cảnh nơi này hỏng bét cỡ nào.
Cô làm sao nhẫn tâm để đứa trẻ ở lại nơi này.
Trình Hoan trong lòng thầm đem nguyên chủ phỉ nhổ lần nữa, quay đầu ra khỏi phòng.
Trong nhà, ngoài căn phòng này thì chỉ còn phòng ngủ chính là có thể ngủ, Trình Hoan đem con lên giường nguyên chủ, mới nhớ tới đứa nhỏ này còn chưa ăn cơm tắm rửa.
Mới chỉ lên bốn tuổi tiểu gia hỏa hiển nhiên là không biết nấu cơm tắm rửa kỹ năng, nguyên chủ chê hắn phiền, chỉ có chờ đến lúc chính mình không chịu được mới có thể tắm cho bé một chút.
Trình Hoan không biết nguyên chủ lần cuối cho con trai tắm rửa là từ lúc nào, chỉ nhìn quần áo trên người tiểu gia hỏa thì biết thời gian cũng không ngắn.
Khó trách cô vừa mới ngửi được mùi lạ
Là một phương Nam cô nương, Trình Hoan thực sự không thể chịu đựng được việc không tắm rửa liền đi ngủ, cô cúi người lay lay cánh tay con trai.
"Tỉnh một chút".
Đứa trẻ vốn ngủ không say bị Trình Hoan lay hai lần là tỉnh, nó dụi mắt nhìn thấy Trình Hoan liền rụt rụt về sau, nắm chặt tay nhỏ, quật cường nhìn xem cô không nói lời nào.
Trình Hoan trong lòng lại buông tiếng thở dài.
Cô xích lại gần, cố gắng thả nhẹ thanh âm nói: "Trên người con đang bẩn lắm, mẹ mang con đi tắm."
Đứa nhỏ vẫn là không buông lỏng.
Trước kia không có chú ý tới còn có thể xem nhẹ, hiện tại chú ý tới, Trình Hoan càng phát hiện không thể chịu đựng hoàn cảnh này, cô vươn tay, nhìn đứa trẻ với ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra cường ngạnh rồi đem ôm xuống giường, đi tới cửa đối diện toilet.
Tiểu gia hỏa là sợ bị đánh, thấy Trình Hoan chỉ là ôm không có làm gì khác liền dần dần trầm tĩnh lại, đem đầu tới gần bả vai Trình Hoan, cánh tay chậm rãi nâng lên, còn chưa kịp vòng lên trên bả vai đã lại rụt về.
Nó chấn kinh, cẩn thận liếc trộm sắc mặt Trình Hoan sợ cô lại tức giận.
Trình Hoan có chút khổ sở trong lòng suy nghĩ, biểu cảm trên mặt càng thêm giãn ra, Trình Hoan cười cười, đưa tay vuốt mũi tiểu gia hỏa :"Giơ tay lên cho mẹ cởϊ qυầи áo."
Giang Tinh Thần cảm thấy mẹ trước mắt có chút lạ lẫm, trước kia lúc tắm rửa mẹ sẽ không cười, cũng không nói chuyện với mình, cũng không muốn nhìn mình.
Bất quá nó thích nhìn mẹ cười, mẹ cười lên thật là dễ nhìn a.
Trình Hoan không có kinh nghiệm gì, tắm cho đứa trẻ cũng là lần đầu tiên, động tác khó tránh khỏi luống cuống tay chân, cũng may đứa bé rất ngoan, không khóc không nháo, để làm cái gì thì làm cái đó.
Giang Tinh Thần đi chân trần đứng trên mặt đất, Trình Hoan ngồi xổm ở bên cạnh, một tay cầm vòi hoa sen, một tay kì cọ.
Trời nóng nực, tiểu hài tử hoạt động nhiều, mỗi ngày đều ra không ít mồ hôi, mấy ngày gộp lại bụi bặm trên người tích thật dày.
Tiểu gia hỏa mới bốn tuổi, làn da vô cùng non nớt, Trình Hoan đã khống chế lực tay nhưng chà xát xong trên người nó vẫn đỏ thành một mảnh, nhìn giống con tôm luộc.
Giang Tinh Thần hiếu kì cúi đầu nhìn, bởi vì Trình Hoan
có tâm trạng tốt nên lá gan cũng lớn một chút, đưa tay sờ trên bụng đặc biệt đỏ một khối.
"Mẹ."
Trình Hoan sửng sốt một chút mới phản ứng được là đang gọi mình: " Sao thế".
Tiểu gia hỏa chỉ bụng mình "Bụng con bị đỏ lên."
"Đúng là bị đỏ lên." Trình Hoan kéo cánh tay nó một cái thuận miệng nói : " Chắc là cũng đã chín."
"Chín là cái gì ạ?"
Tiểu gia hỏa mới bốn tuổi, bởi vì không được quan tâm, dạy dỗ nên không hiểu nhiều thứ, Trình Hoan lau xong cánh tay buông xuống, giải thích: " Chín chính là lúc có thể ăn còn sống là không thể ăn."
Cô sờ lên bụng tiểu gia hỏa : "Nếu ăn phải đồ sống dạ dày liền sẽ khó chịu."
"Vậy con chín là cũng có thể ăn sao?" Giang Tinh Thần hiếu kì: "Mẹ, con ăn ngon không?"
Trình Hoan:"...."
Tiểu gia hỏa được rửa sạch, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt lớn long lanh như Hắc Diệu Thạch, lông mi lại dài, cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nhỏ, giống những con búp bê bày ở tủ kính.
Trình Hoan trong lòng kí©h thí©ɧ một trận, tiến tới cắn một cái vào mặt, sau đó khen ngợi :"Ăn thật ngon."
Tiểu gia hỏa thật cao hứng, Trình Hoan vừa lùi liền bị Giang Tinh Thần hôn một cái. Tiểu hài tử bờ môi mềm
mại ấn ở trên mặt, khiến tim của cô cũng lập tức mềm nhũn ra.
"Mẹ cũng ăn ngon."
"Đúng, chúng ta đều ngon." Trình Hoan vỗ vỗ " Quay lại mẹ chà lưng cho."
Tiểu gia hỏa trước ngực cùng phía sau lưng đều một tầng ghét, Trình Hoan từng tấc từng tấc kì cọ.
Trình Hoan một mực ngồi xổm, thời gian dài chân có chút tê liền đứng lên để nghỉ ngơi, rồi lại ngồi xổm xuống thoáng nhìn trên lưng tiểu gia hỏa có một mảng khối màu đậm.
Trình Hoan tưởng rằng là mấy thứ bẩn thỉu, xích lại gần mới phát hiện là cái bớt. Cái bớt hình hồ điệp*, rất có quy tắc, giống như là in vào.
(*: con bướm)
Trình Hoan cảm thấy cái bớt này đã gặp ở đâu rồi, cẩn thận nghĩ lại nhưng không nghĩ ra được, cô cảm thấy có thể là bị kí ức của nguyên chủ ảnh hưởng nên cũng mặc kệ.
Đem tiểu gia hỏa tắm sạch sẽ, sau đó lau sạch thân thể, bao lấy khăn tắm ôm ra ngoài.
Đứa trẻ đang không mặc quần áo, Trình Hoan cũng không nghĩ đem những cái quần áo bẩn kia mặc
lên người, dứt khoát để hắn cởi truồng.
Cô dùng khăn tắm lau mái tóc, lau khuôn mặt nhỏ của con trai nói: "Tinh Tinh ở trên giường đừng có chạy lung tung để mẹ đi làm bữa tối."
Ánh mắt Giang Tinh Thần sáng lên: "Tinh Tinh là con sao?"
Nguyên chủ không cho đứa trẻ lấy một cái biệt danh, bình thường đều gọi là thằng này thằng nọ.
Trình Hoan không có khả năng làm như vậy nhưng cảm thấy gọi tên đầy đủ quá mức lạnh nhạt, dứt khoát liền lấy "Tinh Tinh" làm cái biệt danh.
"Đúng, Tinh Tinh là con." Trình Hoan đáp.
Nhìn thấy tiểu hài tử trước mặt đang hưng phấn cô liền nghĩ cháu gái nhỏ của mình , rõ ràng tuổi cũng lớn bằng nhau, cháu gái nhỏ ở nhà thì làm mưa làm gió, tiểu gia hỏa này lại vì một cái biệt danh mà đã mừng rỡ.
Giang Tinh Thần cao hứng khuôn mặt ửng đỏ đần độn nhớ kỹ cái tên này.
Hắn tiến đến bên người Trình Hoan do dự một chút rồi ngang nhiên xông qua, thấy không bị đẩy ra, liền đánh bạo đưa tay đi ôm eo cô.
"Mẹ."Giang Tinh Thần nói: "Con là Tinh Tinh."
"Ừm, con là Tinh Tinh." Trình Hoan lau tóc, vỗ vỗ tay nhỏ bé của tiểu hài tử "Tốt, mẹ đã nấu cơm xong, Tinh Tinh có đói bụng không."
Đáp lại là tiếng "ọc~".
Trình Hoan cười một tiếng.
Tiểu gia hỏa cảm thấy có chút mất mặt, buông tay khỏi mẹ, đỏ mặt ngã xuống giường, dùng khăn tắm đem mình che lại, muốn làm con rùa đen rút đầu.
"Đừng lấy khăn che đầu, không thở nổi." Trình Hoan đem khăn tắm kéo xuống đến một chút.
Nguyên chủ không phải là người sẽ sinh hoạt ăn uống như người bình thường, cô ta không thích nấu cơm, trong nhà cũng không có nhiều đồ ăn.
Trình Hoan tìm tủ lạnh một vòng, cũng chỉ tìm được một thanh mì sợi, cùng mấy quả trứng gà, rau quả cùng thịt đều không có.
Nguyên liệu nấu ăn quá đơn nhất, Trình Hoan cũng không làm được gì nhiều, cô sắc hai cái trứng đem chần nước sôi, nấu một nồi nước chuẩn bị nấu mì.
Các loại nước mở công phu, Trình Hoan một lần nữa chỉnh lý nguyên chủ ký ức.
Trước đó nhìn thấy ký ức đều là quá khứ, lần này Trình Hoan tìm được kí ức lúc cô xuyên tới.
Nguyên chủ trước đó bồi Giang tiên sinh một đêm, hai bên cộng lại cầm gần năm trăm sáu mươi mốt nghìn, mấy năm này muốn sinh con lại không làm việc, tiêu sài phung phí chỉ còn ba bốn mươi nghìn trong thẻ, mật mã chính là ngày tháng cùng Giang tiên sinh qua lại.
Nhìn là chưa từ bỏ ý định.
Trình Hoan không có một đoạn trí nhớ kia, cũng không biết Giang tiên sinh dáng dấp dễ nhìn như thế nào mới khiến cho nguyên chủ nhớ mãi không quên.
Nước sôi lên, Trình Hoan cho mì vào, vừa làm vừa nghĩ đồ vật trong bếp thật ngổn ngang.
Nguyên chủ dáng dấp thật đẹp, con trai cũng không kém nhưng ngoại hình hai mẹ con lại không giống lắm cho nên Tinh Tinh hẳn là giống vị tiên sinh kia.
Cũng không biết là giống tới mức nào, có thể cũng giống vết bớt trên lưng.
Trình Hoan nghĩ đi nghĩ lại, động tác tay đột nhiên dừng lại.
Trình Hoan, Giang Tinh Thần, vết bớt hình con bướm.
Này làm sao giống với cuốn tiểu thuyết cô đã từng đọc thế !!