Chương 1: Tiện Nghi Con Trai

Trình Hoan nhìn mình chằm chằm vào đôi bàn tay mình, mặt mũi tràn đầy khϊếp sợ.

Cô chỉ là ngủ một giấc, vì cái gì mà tỉnh lại liền biến thành người khác!

Trong đầu hiện thêm ra quá nhiều kí ức không thể tưởng tượng, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo muốn tìm tấm gương. Khi bàn chân vừa chạm xuống đất, một cơn đau nhói lên, rất đau nhưng cô lại không thể nào dừng lại.

Gian phòng rất nhỏ, cùng lắm chỉ xấp xỉ mười mét vuông, bởi vì trưng bày quá nhiều đồ vật mà càng cảm thấy chật chội, Trình Hoan không có có tâm tư xem xét bố cục, cô đi thẳng đến cửa phòng mở ra, tại gian phòng chính đối diện toilet tìm được tấm gương.

Trong gương chiếu rọi ra dáng dấp cùng khuôn mặt mỹ lệ khiến cô sợ hãi, khuôn mặt mỹ lệ nhưng lạ lẫm. Trình Hoan đưa tay, chậm rãi xoa lên gương mặt, người trong gương cũng làm giống như hành động ấy.

Trình Hoan gắt gao nhắm mắt lại, một lúc sau mở ra, cảnh tượng trước mắt không thay đổi chút nào.

Đây không phải là mơ!

Cô hít sâu vài lần, dựa vào mép tường, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Sau đó một lần nữa nhắm mắt, đem nghiền ngẫm những kí ức trong đầu trong đầu.

Dù sao cũng phải làm rõ tình hình hiện tại trước.

Trong đầu, ký ức cũng không liên tục, chỉ những đoạn ngắn vụn vặt. Nhưng cô biết được nguyên chủ với mình cùng tên.Khi bảy tuổi mất cha, mẹ sau đó tái giá, đem bỏ nguyên chủ ở nhà bà ngoại, bà ngoại trọng nam khinh nữ, đối cô ta cũng không tốt, vừa trưởng thành liền cắt mất tiền sinh hoạt hàng ngày.

Nguyên chủ rất thông minh, từ nhỏ đã có thành tích tốt, bởi chỉ có đọc sách mới là con đường thành công duy nhất, vì tích lũy học phí, tốt nghiệp trung học xong cô ta liền tìm việc làm thuê.

Một thiếu nữ mười tám tuổi muốn tìm việc tốt để làm thực sự không dễ dàng, vừa khớp tìm được cơ hội,

nguyên chủ được giới thiệu đến một quán rượu, làm "Nhân viên bán rượu" .

Trong không gian quán rượu nói mấy câu thô tục về tìиɧ ɖu͙© cũng chẳng có gì lạ, nguyên chủ ở bên trong gặp được nhiều kiểu giao dịch tiền sắc, nghe người khác nói một đêm có thể kiếm được một hai tháng lương, lúc ban đầu còn có thể cầm lòng được, nhưng dần dần cũng bị những tư tưởng này ăn mòn, đem thân thể của mình xem như một cái thương phẩm mà treo giá.

Bất quá cô ta cũng thông minh, biết quá tùy tiện bán thân sẽ không được lợi lộc gì thế là một mực chờ đợi.

Cũng chờ đến lúc bắt gặp cơ hội, có người nguyện ý ra giá sáu chữ số. Đó là một vị tiên sinh.



Vị tiên sinh kia tướng mạo tuấn mỹ, nhìn cũng có vẻ gia thế bất phàm, nguyên chủ rất vui mừng trong lòng một đêm qua đi còn có chút không nỡ.

Bất quá bọn họ liên hệ cũng chỉ được ngần ấy, vị tiên sinh kia là bị người ta hạ dược, đối với nguyên chủ cũng không có cảm tình gì liền cho ít tiền sau đó đuổi đi.

Đêm hôm đó một người bị hạ dược thần trí không rõ, một người cũng là bị động, biện pháp tránh thai không làm tốt, hai tháng sau, nguyên chủ phát hiện mình mang thai.

Lúc ban đầu biết tin tức này nguyên chủ rất là sợ hãi, phản ứng đầu tiên là đem bỏ đứa bé này, nhưng sau nghĩ lại, nhớ tới đây là con của vị tiên sinh kia liền có chút do dự.

Nếu đem đứa bé sinh ra, nói không chừng có thể lấy nó làm cái cớ gả vào hào môn, nếu không được gả vào thì cũng có thể làʍ t̠ìиɦ nhân.

Cô ta không cảm thấy ý nghĩ của mình là không đúng, xuất viện liền làm thủ tục tạm nghỉ, một bên dưỡng thai một bên hỏi thăm tin tức vị tiên sinh kia.

Tin tức về đối phương không nhiều, nguyên chủ nghe ngóng mấy tháng cũng liền biết hắn họ Giang, là người thừa kế tập đoàn lớn, giá trị bản thân cao đến doạ người, mấu chốt vẫn là chưa lập gia đình!

Nguyên chủ nghĩ được gả vào hào môn làm mỗi đêm đều mộng đẹp, tới lúc gần sinh lại bị dội gáo nước lạnh.

Tin tức giới giải trí cũng có một cô người mẫu trẻ vì muốn gả vào hào môn bằng cách sinh hạ con riêng nên liền bỏ mạng!

Bởi vì dính đến chuyện ân oán của hào môn nên bị gϊếŧ, đại án này vừa bị lộ ra liền được đưa tin náo động nguyên chủ lúc ấy mang thai chín tháng, nghe được tin tức này bị dọa sợ, đêm ngủ gặp ác mộng, ngày thứ hai liền xuất hiện dấu hiệu sinh non.

Đến ngày sinh,nếu không có tin tức kia làm nguyên chủ sợ vỡ mật thì sinh con cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những suy nghĩ mẫu bằng tử quý* cũng tạm thời bỏ qua, không dám tùy tiện mạo hiểm.

(*: mẹ vinh hiển nhờ con).

Đến cùng cô ta còn ôm có một ít hi vọng, nguyên chủ cho rằng mình sinh hạ con trai, lấy đặt họ Giang, hi vọng một ngày hắn có thể mang đứa bé về nhận tổ quy tông, để cho mình cũng được hưởng một lần giàu sang.

Vốn đó là mục đích sinh ra đứa bé, cũng không có tình mẫu tử bao la. Vừa sinh ra đời tiểu hài tử không thể rời người lớn, gặp chuyện liền muốn khóc rống, qua khoảng thời gian mấy tháng, nguyên chủ đối với đứa bé đã không mấy yêu thương nay lại càng ít ỏi hầu như không còn.

Nguyên chủ thấy lần dùng thân thể mang ra giao dịch cũng có nhiều lợi ích, cũng tại lười tự lực cánh sinh, cô ta cảm thấy mình còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, coi như không tìm được đỉnh cấp hào môn thì cũng tìm được kém hơn một bậc, chỉ cần là kẻ có tiền thì toàn toàn không phải vấn đề.

Nhưng hiện thực cho cô ta một cái tát đau điếng, tại không có nhiều mối quan hệ, nhận biết kẻ có tiền cũng không phải là một chuyện dễ dàng, coi như quen biết, những người kia cũng phần lớn là mấy ông bốn mươi, năm mươi tuổi, hói đầu còn bụng bia, há miệng ra là một mồm đầy mùi khói thối. Không chừng còn có con lớn tuổi hơn cô ta.

Nguyên chủ thấy khuôn mặt anh tuấn mỹ phi phàm của Giang tiên sinh, trong lòng đối với một nửa khác yêu cầu liền cao hơn rất nhiều, muốn tiền lại muốn sắc, thể nào lại có chuyện dễ dàng như vậy, nếu vừa có nhan sắc vừa có tiền thì dựa vào cái gì mà coi trọng người như nguyên chủ.

Huống chi cô ta còn mang theo cái vướng víu.



Nguyên chủ không nhận ra nguyên nhân chính là mình, liền đem chỗ có trách nhiệm ấy quy tội lên đứa bé, trước kia liền đối với đứa bé này không có tình cảm gì, bây giờ lại càng chán ghét, không nói động một tí là đánh chửi, cũng sẽ bỏ mặc không quan tâm.

Lần này nguyên chủ lại đi dụ dỗ người có tiền nhưng không có kết quả, sau khi trở về tâm tình phiền muộn, nhìn thấy đứa bé liền trút giận lên rồi mặc kệ đi ngủ cho nó khóc đến mức thở không ra hơi.

Lại không ngờ giấc ngủ này biến linh hồn trong thân thể thành người khác.

Thời gian càng gần thì ký ức càng rõ ràng, Trình Hoan thấy được rất nhiều đoạn kí ức của nguyên chủ trong hai năm này , càng nghĩ lông mày nhăn càng sâu.

Cô thật không nghĩ người mẹ kia có thể đối xử với con trai mình như vậy, hoàn toàn thờ ơ, đói bụng hay khát đều mặc kệ, nóng hay lạnh lên cũng mặc kệ, ngay cả sốt cao không hạ cũng không để ý nhiều, cùng lắm là ném viên thuốc hạ sốt tới.

Trình Hoan tức muốn chết, hận không thể đánh nguyên chủ một trận, rồi có thể thay nguyên chủ hoàn thành trách nhiệm làm mẹ.

Nhớ tới đứa bé kia, Trình Hoan lại thở dài, cô cũng không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng cũng không thể nhìn nó tự thân tự diệt, chỉ có thể trước cố gắng đi lên.

Trong trí nhớ cuối cùng, đứa bé còn đang ở trong phòng khách, Trình Hoan mở mắt ra, dọc theo hành lang chật hẹp đi đến phòng khách.

Nhà này phòng ở là nguyên chủ thuê, phòng ở rất nhỏ, vẫn chưa tới năm mươi mét vuông, bên trong đồ trang trí cũng nhiều năm rồi.

Trình Hoan đi đến phòng khách, trong phòng khách bày biện cái ghế sô pha bẩn thỉu, cạnh ghế sofa có một tiểu hài tử quỳ tại đó, nửa người trên dựa vào trên ghế sofa.

A, là do nguyên chủ đem con đánh một trận còn để nó quỳ ở nơi đó "Nghĩ lại" .

Quả thực buồn cười, người nên nghĩ chính là bản thân vậy mà để người khác nghĩ.

Trình Hoan nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đối với nguyên chủ càng chán ghét sâu hơn, cô bước nhanh đi đến cạnh ghế sofa, ngồi xổm xuống đem đứa trẻ ôm.

Dựa theo ký ức, đứa bé này năm nay đã bốn tuổi, chỉ là so với những đứa trẻ bình thường thì gầy hơn nhiều, trên mặt cũng không có nhiều thịt, quần áo cũ kỹ, bây giờ đã là cuối tháng bảy mà vẫn còn mặc một bộ tay áo dài.

Tiểu gia hỏa ngủ không yên, mơ mơ màng màng còn đang nói mớ.

Trình Hoan ôm nó đi đến phòng ngủ, nghe được cái miệng mấp máy, hiếu kì liền nghe ngóng.

"Mẹ. . ."