- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
- Chương 29
Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
Chương 29
Hầu như mỗi người trong chúng ta đều sẽ như thế này, khi đối mặt với một điều gì mới, bạn sẽ luôn tỏ ra kiên nhẫn học tập vì cảm thấy mới mẻ, cho nên đạo diễn – người tự nhận là có IQ cao suy đoán rằng sau khi nghe tin buổi biểu diễn sẽ bị hủy bỏ, hai vợ chồng Hoắc Sâm chắc chắn sẽ tự biểu diễn trong phòng cho mà xem.Trong phòng hai người có gắn camera, đạo diễn nghĩ nếu hôm nay mà còn phải quay tiếp những bước nhảy ma quỷ của bọn họ thì anh ta sẽ phát điên mất, cho nên liền lợi dụng lúc hai người họ chưa về phòng mà tắt camera đi, tiết kiệm điện và thẻ nhớ ^_^.
Đạo diễn tự cảm thấy mình rất thông minh, nhưng lại không hề nghĩ đến một câu nói, đó là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Hoắc Sâm và Bao Tử mặc dù vô cùng hứng thú với điệu nhảy Latin gợi cảm nóng bỏng, nhưng nhảy cả ngày cũng đủ mệt rồi, hơi đâu mà về nhà nhảy tiếp nữa, với lại bọn họ vốn không có khiếu nhảy nhót, cho nên cũng không muốn kiên trì tập luyện làm gì.
[Huống hồ, nói thật thì...]
[Điều khiến bọn họ hứng thú không phải là những bước nhảy Latin.]
[Mà là cái bộ đồ dùng để nhảy Latin ý.]
Suy nghĩ của hai vợ chồng đen tối nhà này không bao giờ giống như người bình thường được ←_←.
Và thế là tổ đạo diễn lần này bị tổn thất trầm trọng, bọn họ không chỉ bỏ lỡ mất nội dung cuộc nói chuyện buổi tối của hai vợ chồng, mà còn bỏ lỡ cả cảnh hai người kiss nhau nữa.
Về việc tại sao muốn kiss thì...
[Cô nam quả nữ, ở chung một phòng.]
[Bốn bề vắng lặng, camera lại tắt.]
[Ban ngày tiếp xúc cơ thể nhiều, đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ cả ngày.]
[Cho nên mới không kìm lòng được mà =3= một cái thôi.]
---
Ngày ghi hình thứ tư, ánh mặt trời đã sớm chiếu vào từ cửa sổ, tổ nhân viên đều đã thức dậy, nhưng hai nhân vật chính vẫn lề mề không chịu tỉnh, ngọt ngào ôm nhau ngủ ngon lành.
Đạo diễn: Tôi chỉ cho hai người đúng một phút nữa thôi!
[Hừ, tôi đây tính khí nóng nảy.]
[Không chờ nổi nữa!]
[Phá cửa phá cửa!]
...
Đạo diễn: "Hai bạn ngủ ngon không?"
Hoắc Sâm: "Ngủ ngon."
Bao Tử: "Hả? Thận tốt á?"
Bởi vì mới ngủ dậy nên bánh bao ngốc không nghe rõ, hai mắt đờ đẫn không hiểu gì, Hoắc ảnh đế nhìn thấy thì chỉ biết câm nín.
Đạo diễn: "Chương trình này mặc dù rất thoải mái, nhưng cũng phải có mức độ thôi, hai bạn sao có thể ngủ đến tận khi mặt trời lên cao như vậy chứ?"
Bao Tử: "Tại tối qua cứ lăn qua lăn lại mãi nên mệt quá."
Hoắc Sâm: "(¬_¬)"
[Vợ à, em suy nghĩ kĩ trước khi nói được không hả?]
[Bọn họ sẽ hiểu lầm đấy.]
[Xấu hổ chết đi được.]
Đạo diễn: "..." Muốn biết chuyện gì đã xảy ra quá.
Bánh bao ngốc bây giờ mới cẩn thận nghĩ lại lời mình vừa nói, lập tức mặt đỏ lên: "Tôi...Ý của tôi là hôm qua hai vợ chồng nói chuyện mãi rồi mới đi ngủ."
Đạo diễn: "À."
[Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, không giải thích chính là cam chịu, đạo lý này tôi hiểu rất rõ nhé ^_^.]
[Tôi không vạch trần lời nói dối của cô đâu!]
[Vì các bạn xem đài cũng sẽ tự động hiểu thôi.]
[Chẳng qua chương trình này hình như đang trở thành chương trình 18+ rồi.]
Bánh bao ngốc: "..." Đột nhiên muốn nhảy xuống sông quá!
[Đừng nhảy! Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu!]
---
Nháy mắt đã đến ngày thứ tư ở Séc, nhiệm vụ ngày hôm nay có thể nói là một phúc lợi cực lớn dành cho người chồng, đó là buổi sáng người vợ sẽ phải lấy thân phận hầu gái để hầu hạ chồng, chồng nói gì vợ cũng phải làm theo, đến xế chiều thì đổi lại vị trí, chồng sẽ hầu hạ vợ và vợ sẽ được chồng hầu hạ.
Nghe xong nhiệm vụ, Hoắc Sâm lập tức biến thành em bé ba tuổi, quả thực high đến không thể high hơn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tuyệt vời khi tham gia chương trình này, bởi vì khi về nhà hắn có thể nhảy Latin cùng vợ này, có thể cho vợ hóa trang thành cô hầu gái này, có thể cho vợ cảm thụ một chút xem rốt cuộc thận của hắn có tốt hay không này ( ̄▽ ̄).
Bánh bao ngốc: "(╥﹏╥)"
[Tại sao người chịu khổ luôn là tôi.]
[Tổ đạo diễn, các anh quá ngây thơ rồi đó!]
...
Nhăn nhó mãi trong phòng thay đồ hồi lâu, Bao Tử mới hít sâu một hơi, sau đó tìm lại cảm giác diễn vai nha hoàn ngày xưa rồi chậm rãi bước ra.Hoắc Sâm ở bên ngoài chờ lâu ơi là lâu, mãi mới thấy vợ hắn đi ra.
[Chậc chậc chậc.]
[Cô hầu gái nhỏ của mình đây rồi = v =.]
"Xin hỏi Hoắc tiên sinh có gì cần phân phó không ạ?" Bao Tử mỉm cười hỏi.
"Quay một vòng cho tôi xem nào!" Hoắc Sâm nhướn mày nói.
"..."
"Còn nữa, phải gọi tôi là chủ nhân, biết chưa?"
"..."
"Nào, gọi một tiếng cho tôi nghe xem."
"...Trư (chủ) nhân."
Hoắc Sâm: "..."
Anh quay phim: "..." Hai người này hơi lố rồi đấy.
Cả buổi sáng hôm nay Hoắc ảnh đế vô cùng thoải mái, hắn nhập vai rất nhanh, sai bảo Bao Tử không nể nang một chút nào.
"Nữ bộc, tôi muốn uống trà."
"Nữ bộc, sao trà nóng thế!"
"Chậc, mỏi lưng quá, nữ bộc, lại đây xoa bóp cho chủ nhân mau!"
"Nữ bộc, nắng chói mắt quá, che dù cho tôi!"
...
"Cô hầu gái bé nhỏ của tôi thật xinh đẹp, tới đây, cho chủ nhân hôn một cái nào."
[Hoắc Sâm lưu manh login.]
[Cô hầu Bao Tử mời tiếp chiêu.]
Bao Tử nghe vậy thì chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật ngại quá chủ nhân, tôi không phải là loại con gái như vậy, cảm ơn."
Không nhận được nụ hôn từ bánh bao ngốc, Hoắc ảnh đế không vui chút nào, tiếp theo liền bắt vợ phải hầu hạ gấp đôi vừa rồi.
Bánh bao ngốc: "..."
[Tôi tuy là bánh bao.]
[Nhưng không đến nỗi yếu ớt để bị người ta bắt nạt đâu nhé!]
[Con thỏ khi tức giận cũng sẽ biết cắn người nha!]
[Nhưng khi tôi tức giận thì...]
[Vẫn cứ ngốc nghếch như vậy thôi.]
Bao Tử bắt đầu thấm nhuần một cách sâu sắc câu nói "Nơi nào có áp bách nơi đó có phản kháng", quên luôn cả việc bên cạnh vẫn còn có người ngoài, nói: "Coi như em đã hiểu một điều, khi một người đàn ông yêu bạn, trừ buổi tối ra anh ấy sẽ coi bạn như con gái mình mà đối đãi, nhưng một người đàn ông không yêu bạn, trừ buổi tối ra anh ấy sẽ coi bạn không khác gì mẹ mình cả."
Anh quay phim: "..."
[Hoắc ảnh đế đang lườm kìa.]
[Tôi sẽ coi như là mình nghe không hiểu.]
[Nhưng các bạn xem đài nhất định sẽ hiểu thôi.]
"Vợ ơi, chú ý chút đi, vẫn đang quay mà = v =."
Bánh bao ngốc: "QAQ"
[Có thể cắt đoạn vừa rồi đi được không?]
[Tôi lỡ nói mấy câu trẻ nhỏ không nên nghe rồi.]
[Người đó không phải tôi đâu, thật sự không phải tôi đâu, không phải tôi đâu!]
[Chuyện quan trọng phải nói ba lần.]
"Với lại anh làm gì có đứa con gái nào lớn như vậy chứ, nhưng mà nếu em muốn sinh thì...chúng mình về nhà sinh đi."
"..."
[Cả hai vợ chồng đều đen tối như nhau.]
---
Bởi vì sắp phải rời khỏi đất nước xinh đẹp này, nên xế chiều bọn họ muốn ra ngoài đi dạo một vòng.Bao Tử khí phách mười phần trở thành "đại trượng phu", còn Hoắc Sâm thì tỏ ra thẹn thùng sắm vai "cô vợ nhỏ".
Bánh bao ngốc: "(●°u°●)"
[Người nông dân vùng lên khởi nghĩa là lá la.]
[Buổi sáng anh bắt nạt em trăm ngàn lần.]
[Thì bây giờ em sẽ tàn bạo lại anh ngàn vạn lần.]
[Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!]
Bao Tử: "Vợ ơi, chồng em đau lưng quá."
Hoắc Sâm: "Đúng là quá kém mà."
Bao Tử: "..."
Hoắc Sâm: "Đã đến lúc phải suy nghĩ đến việc "tái giá" rồi."
Một ngụm máu tươi nghẹn trong cổ họng Bao Tử.
Bởi vì Bao Tử đóng vai chồng, cho nên lúc đi dạo cô nhất định phải gánh vác trọng trách của một người đàn ông, ví dụ như việc xách đồ cho vợ.
[Kế hoạch báo thù chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc rồi.] [Bánh bao ngốc khóc không ra nước mắt luôn QAQ.]
Nhưng mà cô cũng là người có sức mạnh mà, lăn lộn mãi trong nghề diễn viên quần chúng, có việc gì cực nhọc mà cô chưa từng làm qua đâu.Nhớ có lần diễn vai ni cô, cô còn phải gánh nước từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi ý chứ (¬_¬).
[Ha ha.]
[Chị đây không phải người bình thường đâu nhé!]
Bánh bao đại lực sĩ đăng nhập thành công.
Bà xã Hoắc: "Cái này nhìn đẹp quá."
Ông xã Bao: "Mua!"
Bà xã Hoắc: "Cái này nhìn cũng đẹp nữa."
Ông xã Bao: "Mua!"
...
Đi dạo phố xong, hai tay Bao Tử xách đầy đồ, nhưng cô vẫn tỏ ra thoải mái, Hoắc Sâm thì không nhìn nổi nữa, không tiếc phá bỏ quy tắc của chương trình để giúp vợ, kết quả...
Bao Tử: "Vợ à, chớ xem thường chồng em (¬_¬)."
Hoắc Sâm: "..."
Anh quay phim: "..."
[Năng lực bạn trai mạnh mẽ quá!]
[Nhìn cứ thấy sai sai!]
Một buổi chiều, "anh chồng" Bao Tử rất nỗ lực, "cô vợ" Hoắc Sâm rất đau lòng.
[Tổ đạo diễn, mấy người hài lòng chưa hả?!]
---
Thật ra thì ngày hôm nay Bao Tử nói không mệt thì là nói dối, nhưng vì đang ghi hình nên cô vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ, với lại nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Sâm khi nhập vai cô vợ nhỏ thấy sướиɠ lắm luôn.
Bao Tử cảm thấy bất kể lúc nào cũng không nên làm gánh nặng cho đối phương.Yêu một người, chính là tình nguyện dành mọi thứ tốt nhất cho người ấy, chứ không phải đòi hỏi người ấy làm cái gì cho mình; là biết lắng nghe người ấy muốn gì, chứ không phải chỉ biết nghĩ cho nhu cầu của bản thân.Cách tốt nhất để chứng minh tình yêu của mình, chính là việc bạn phải nỗ lực hết sức để trở thành một người ưu tú hơn, một người xứng đáng để đứng cùng đối phương.
Bao Tử cũng đang cố gắng từng ngày để trở nên tài giỏi hơn, đôi lúc tỏ ra ngốc nghếch không phải vì cố tình, mà là vì khi ở bên người ấy, cô có thể thoải mái thể hiện ra tính cách thật của mình.Còn việc thể hiện sức mạnh bạn trai kia thì... mẹ nó chứ, em cố tình làm thế là để cho anh thấy áy náy vì hồi sáng đã sai bảo em làm hết cái nọ đến cái kia đấy!
Mà đúng là bây giờ Hoắc ảnh đế đang rơi vào trạng thái áy náy không tự thoát ra được, hắn muốn thu hồi lại mấy cái lời khen mà hắn đã dành cho chương trình hồi sáng nay quá (¬_¬).
[Thế mới nói, Bao Tử cũng là một người phụ nữ có tâm cơ đấy!]
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
- Chương 29