Một mảnh phong cảnh điền viên xuất hiện trước mặt Ninh Phỉ.
Ruộng lúa mạch rộng lớn rập rờn vàng óng, bên cạnh là một căn nhà gỗ nhỏ. Phía sau nhà gỗ có nguồn suối nho nhỏ chảy róc rách. Suối nước quanh co dẫn vào hồ, nhìn qua thập phần tinh tế xinh đẹp. Cách đó không xa còn có trại chăn nuôi, chẳng qua bên trong trống rỗng.
Ninh Phỉ ngây người trong chốc lát, sau đó bắt đầu hưng phấn đến xoa tay.
Không gian gieo trồng a!! Cậu từng xem qua tiểu thuyết, tất nhiên biết về khoang gian. Trong quân doanh khắc khổ chỉ có thời điểm xem tiểu thuyết cậu mới cảm thấy thả lỏng.
Chẳng lẽ ông trời có mắt, thương cậu chết vinh quang nên mới cho cậu chuyển sinh, lại cho cậu thêm bàn tay vàng đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, nắm tay mấy tỷ tỷ xinh đẹp??
Cậu sống ngần ấy năm, còn chưa từng nắm tay cô nương nào đâu.
Ninh Phỉ sờ lúa mạch vàng óng, vội vàng đi vào nhà gỗ. Có bàn tay vàng, sau này không phải lo đi săn, muốn ăn cái gì ăn cái đó, muốn nuôi cái gì liền nuôi cái đó... Ủa? Sao trong phòng lại trống rỗng?
Nhà gỗ nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng không gian bên trong lại rất rộng rãi, diện tích khoảng 200 mét vuông.
Gian nhà 200 mét vuông... Trống rỗng...
Không có pháp bảo tiền bối lưu lại, không có không gian bí tịch linh tinh...ngay cả cái nông cụ cơ bản nhất cũng không có !!!
Không có nông cụ thì thu hoạch lứa mạch kiểu gì? Lại mài thành bột mì kiểu gì?
Rồi muốn ăn kiểu gì????
Ninh Phỉ bị hiện thực đả kích đến choáng váng đầu óc. Cậu đỡ lấy cửa, tỉ mỉ đánh giá không gian trước mắt một lần nữa.
Vẫn là trống rỗng, ngay cả một con chuột cũng chả thấy...
" Hệ thống, ta có thể hỏi chút chuyển hay không? " cậu hữu khí vô lực hỏi.
Một mảnh vắng lặng, quanh quẩn trong không gian chỉ có âm thanh của mình cậu.
" Hệ thống? " Cậu lại gọi một tiếng.
Như cũ không có bất luận phản ứng gì...
Ninh Phỉ đỡ trán, ngơ ngác đi ra từ nhà gỗ, nhìn sóng lúa vàng rực rỡ trước mắt.
Hừm, không có nông cụ thì không thể ăn màn thầu à? Cậu chat thèm tin nhá!
Sống qua một đời, sao có thể để dăm ba cái khó khăn này vây khốn? Nhớ năm đó cậu đuổi bắt tội phạm, ẩn núp hai tháng trong rừng núi, vật dụng đều chính mình động thủ làm, sao phải sợ?
Hiện giờ có một cái không gian như này, mấy đồ vật khác tự nhiên cậu sẽ làm được thôi!
Nghĩ đến đây, Ninh Phỉ gạt đi cảm giác bất mãn vừa rồi, hứng thú bừng bừng ra khỏi không gian.
Đầu tiên, cậu muốn đi săn trước, nhặt nhạnh củi lửa, tìm kiếm những tài nguyên có thể lợi dụng xung quanh. Tiếp đó đi bờ biển mang ít muối trở về, nếu có thể nhặt được vài cái vỏ sò lớn càng tốt, vỏ sò mài thành công cụ cắt gọt, thành phẩm sắc bén hơn dao đá nhiều. Hơn nữa, vỏ sò còn dùng để trang trí, đựng đồ, về sau ăn cơm không cần lo không có chén đĩa.
Tóm lại, biển chắc chắn phải đi!
Tìm một ít lá cây chống nước che đậy đám lửa đã nguội, như vậy lần sau vẫn có thể thổi lửa, giúp kéo dài thời gian lửa cháy. Kế đó trồng một ít bụi gai cùng thảo dược xua côn trùng để che dấu cửa động, Ninh Phỉ thấy không yên tâm, vì thế lại bày thêm mấy cái bẫy rập tự kích phát. Lúc này Ninh Phỉ mới lưu luyến rời xa nhà mới của mình.
Hôm qua cậu một đường đi theo hướng Nam tìm thấy sơn động, giờ đường đi xuống cũng không quá vất vả. Trên đường đi có vài cây đang ra quả nhưng chưa chín. Cậu ghi nhớ đại khái vị trí cây ăn quả, sau đó đi về hướng Đông thử thời vận,
Đi dọc chân núi về hướng Đông, thuận tiện chém mấy cái dây leo buộc vài vòng ở bên hông. Liền tính hôm nay không tìm được con mồi thì dùng dây leo bó chút củi lửa về cũng không tồi.
Bò sang bên kia núi, mắt Ninh Phỉ sáng ngời.
Cậu không nghĩ đến lưng chừng núi thế mà lại có một rừng trúc lớn như vậy!!