Chương 10: Mi đi theo ta

"Không phải chứ, có thú nhân không biến thành hình người được sao? Kỹ năng này không phải mỗi người đều có à?” Ninh Phỉ bám riết hỏi mãi không tha.

Hổ lớn run run lỗ tai, đầu ngả sang hướng khác, hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề này.

Ninh Phi vò vò đầu.

Cậu cố gắng lục lại trong trí nhớ của linh miêu để tìm câu trả lời về việc thú nhân sẽ không biến hình người, cuối cùng tìm được manh mối trong góc nào đó.

Thú nhân vừa sinh ra sẽ mang hình thú, phải lớn đến độ tuổi nhất định mới có thể học cha mẹ biến thành hình người. Nếu thú nhân mất đi cha mẹ từ nhỏ, không ai chỉ dạy, khả năng cao sẽ không biết làm sao để biến thân. Những tiểu thú nhân không có cha mẹ thường sống không lâu, đặc biệt là trong giới thú nhân, rất nhiều thú nhân sống theo hình thức quần cư, đồ ăn luôn được đầy đủ, dù tiểu thú nhân mất đi cha mẹ cũng sẽ có người nhận nuôi, coi như con của mình mà bồi dưỡng. Như vậy cũng không thể nói là không có cha mẹ.

Hổ trắng nói hắn sẽ không biến thân, nghĩa là thực sự có khả năng từ nhỏ đã mất cha mẹ, một mình lớn lên, chưa ai dạy hắn.

Thật không dễ dàng cho một đứa nhỏ nha…

Ninh Phỉ duỗi tay nắm lấy hai tai hổ, hỏi: “Vậy tại sao bố mẹ mi lại rời đi?”

Hổ trắng nghiêng đầu, né tránh móng vuốt của Ninh Phỉ, nói: “Bị đuổi ra ngoài.”

Ninh Phỉ không ngờ con hổ này còn khổ hơn mình, cậu khịt khịt mũi, ngửi mùi máu tanh trong không khí, cảm thấy không nên nhắc lại những chuyện tồi tệ của đối phương thì hơn, vì vậy lại an ủi nói: "Không có gì to tát, năm đó bộ lạc của ta cũng bị phân tán, cha mẹ anh em đều chết hết, có thể sống sót đã là kỳ tích rồi. "

Hổ trắng lắc lắc cái đuôi, coi như đang đáp lại anh.

Ninh Phỉ lại nói: "Sau này mi đi với ta ha, anh đây đảm bảo cho mi ăn sung mặc sướиɠ!" Cậu muốn tìm đàn em đó, còn ai có thể lấy hổ trắng làm đàn em? Nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy tự hào!

Hổ trắng lười biếng nhìn cậu một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.

Ninh Phỉ coi như không thấy, hỏi: "Vậy mi tên gì? Về sau ta nên xưng hô với mi như thế nào?"

Hổ trắng đặt cằm lên móng vuốt nói: "Không có."

Hắn là một con hổ vô danh, trong bộ lạc đều nói rằng hổ trắng sẽ mang đến tai họa, nên bọn họ đã đuổi hắn đi. Cha mẹ dứt khoát rời khỏi bộ lạc cùng hắn, nhưng đơn độc ở bên ngoài cũng không dễ dàng, không lâu sau đó cha của hắn vì đi săn thú bị trọng thương mà chết. Mẹ hắn cũng sinh bệnh nặng, khi đó hắn còn chưa có tên, cha mẹ mỗi lần gọi đều kêu tên thân mật của hắn là bảo bảo…

Nhưng bây giờ hắn đã không còn là bảo bảo nữa…

Ninh Phỉ nghe ra được cảm giác bi thương và mất mát từ giọng nói của hắn, cậu càng thương tiếc người đàn em tương lai này của mình: "Vậy mi dùng họ của ta đi? Ta họ Ninh, về sau sẽ gọi mi là… Ninh Chinh có được không? Chinh trong chinh chiến, rất khí phách!”

Hổ trắng quay đầu lại nhìn cậu, con ngươi màu hổ phách hiện lên tia khó hiểu: “Họ là cái gì?”

Ninh Phỉ không biết nên giải thích như thế nào về cái vấn đề họ tên cao quý này, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này chúng ta sẽ thu thêm đàn em, đều đặt họ Ninh, Ninh sẽ là đại biểu cho bộ lạc của chúng ta, thế nào? Bình an, hòa bình, hạnh phúc mỹ mãn, đây là bộ lạc của chúng ta trong tương lai.”

Hổ trắng dường như là bị cảnh hòa bình hạnh phúc lừa dối, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Được.”