Chương 52: Câu chuyện của tuyết Trinh phần cuối

Tuyết Trinh chưa kịp nói gì , người phụ nữ đó hỏi :

- cô là ai ? sao lại ở nhà tôi ?

Tuyết Trinh như sét đánh ngang tai , rổ rau đang cầm trên tay rơi xuống đất .

Thì ra đây là vợ của Tuấn . Nhìn bộ dạng của cô ta , tuyết Trinh hiểu cô ta là bị đánh ghen . nên mới ra nông nỗi này . Người đàn bà không biết liêm sỉ này , tại sao lại có thể vác mặt về đây chứ ? Nhìn cô ta tuyết Trinh nói

- Đây là nhà tôi , tôi là vợ của anh Tuấn .

Người phụ nữ kia ngạc nhiên không kém , cô ta cất giọng vừa ngạc nhiên , xen lẫn tức giận nói !

- Cô ..... Cô là vợ anh Tuấn sao ? Anh ấy chưa li hôn với tôi , sao có thể tự ý lấy người khác ? Cô hãy cút khỏi nhà của tôi ngay !

- Cô có quyền gì chứ ? Cô đã bỏ anh ấy theo người đàn ông khác , cô không có quyền chất vấn hay đuổi tôi . Có đuổi , cũng phải là anh Tuấn đuổi . chứ cô không có quyền .

- Cô !

Người phụ nữ giơ tay tát vào mặt tuyết Trinh một cái đau điếng , tuyết Trinh chưa kịp phản ứng gì thì có Tiếng của Tuấn vọng ra :



- Tuyết Trinh có gì mà ồn ào thế ?

Tuyết Trinh chưa kịp trả lời , người đàn bà đã chạy thẳng vào nhà cùng với câu nói :

- Anh Tuấn ! Cô ta đánh em .

Rồi khóc bù lu bù loa lên . Tuấn đang ngái ngủ , chợt nhìn thấy người phụ nữ đó , anh thay đổi nét mặt nói :

- Cô còn về đây làm gì ?

Người phụ nữ đó lao tới nắm tay Tuấn nói :

- Anh ơi em trót dại , bị chúng nó lừa . anh hãy tha lỗi cho em ! ......

Cô tao khóc nức nở , tuyết Trinh không nói gì , nét mặt buồn rầu , lẳng lặng sang nhà cô của Tuấn chơi , cố tỏ vẻ như không có chuyện gì . Gần tối , cô mới trở về nhà . người phụ nữ kia vẫn còn ở đó , họ đã cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra . nhìn thấy cô về Tuấn gọi :

- Tuyết Trinh ! Em lại đây anh bảo !

Cô tiến lại gần ngồi xuống ,



: Có chuyện gì ạ ?

- Hiện giờ Hạ ( tên người phụ nữ đó ) không có chỗ ở , cũng không có tiền bạc , em cho cô ấy ở lại đây vài hôm nhé !

Thoáng một chút buồn cô nói :

- vâng , tùy anh quyết định . em không có ý kiến

Từ đó , Hạ ở lại nhà . Cô ta luôn tìm cách xen vào cuộc sống của tuyết Trinh và Tuấn , luôn kiếm cơ hội để lại gần anh nhiều hơn . Họ hàng của Tuấn sau khi biết chuyện , tất cả đều kéo đến nhà , yêu cầu Tuấn phải bỏ ả đàn bà trắc nết kia . Có người còn nói : họ chỉ coi một mình tuyết Trinh là dâu con trong nhà . Nếu Tuấn không bỏ ả kia , họ sẽ từ mặt anh . khó sử , bị ép vào đường cùng , Tuấn tức giận bỏ nhà đi . cũng từ đó , tuyết Trinh không còn thấy người đàn bà đó đâu nữa . cô cũng không có thời gian để để ý đến cô ta , giờ mối lo lắng của cô là Tuấn , cô lo lắng tìm kiếm anh khắp nơi . Gọi điện thoại cũng không thấy trả lời nhắn tin cũng không bắt máy . Cô như ngồi trên đống lửa . Không ăn , không ngủ người gầy rộc đi . bẵng đi hơn 4 tháng , anh trở về nhà cùng với Hạ , bụng Hạ lúc này đã bắt đầu lùm lùm . Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tuấn ,

- Anh Tuấn chuyện này là thế nào ?

- Anh xin lỗi ! anh biết anh đã có lỗi với em , nhưng Anh và cô ấy đã có con ,anh không thể bỏ con của mình . Em hãy tha thứ cho anh . Em cầm số tiền này và trở Về nhà đi ! anh xin lỗi .

Tuấn chìa bọc tiền gói trong giấy báo nhét vào tay tuyết Trinh . Nước mắt rưng rưng , nén bọc tiền xuống đất nói :

- Tôi hận anh

Nói rồi , cô bỏ chạy vào màn đêm vô tận .