Chương 40: Quyết định

Nhìn hương , nó chợt thấy mình là người may mắn . hiện tại , nó đang mang thai . nó cảm thấy mình thật may mắn , may mắn vì có thể làm mẹ , may mắn vì có một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong cơ thể , thứ mà rất nhiều người thèm khát không thể có , dù là phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc vẫn không thể có được . nó cảm nhận được một cỗ ngọt ngào đang dâng trào trong lòng . Thật sự mà nói , nó rất yêu đứa trẻ này . Đứa bé này là một đứa trẻ vô tội . nó đáng được sinh ra trong thế giới này.

Chạm nhẹ vào bụng nó tự nói trong lòng

" Con yêu à ! mẹ sẽ bảo vệ con , dù phải trả bất cứ cái giá nào , mẹ cũng sẽ sinh con ra . Thật sự mẹ rất yêu con . mẹ sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho con . Sẽ không để con phải khổ ,hay phải thiệt thòi. Con à ! mẹ yêu con rất nhiều . Mẹ thật may mắn khi có con. "

- Đang nghĩ gì đấy ?

Hương huơ huơ tay trước mặt nó hỏi -

- Không ..... không có gì đâu . à mình nói tới đâu rồi nhỉ ?

- Đấy biết ngay mà . Tâm hồn mày cứ để đi đâu vậy hả ? Nó đang ở đâu để tao kéo nó xuống ?

Nó bật cười , hương lúc nào cũng vậy , lúc nào cũng chọc cười mọi người , nụ cười hồn nhiên trong sáng . Ước gì nụ cười ấy mãi mãi nở trên môi hương .

- Ôi dào , chồng em vẫn thế mà có thay đổi được đâu . hồn bị ai hớp mất rồi ấy .

Hướng Uyên nói ;

- Ba hồn chín vía , chín vía ba hồn của rể ở đâu thì về nhập xác nhé !

Tuyết trinh vừa làm điệu bộ gọi hồn vừa gọi hồn làm mọi người cười vang .

.......

Đến đây , chắc bạn đang tự hỏi : tại sao lại có cách xưng hô là như thế này phải không ? Lí do là thế này : khi vào công ty cùng đợt với nó có 4 người đó là : hương , Hướng Uyên , tuyết trinh và liên . tạm thời không nói về liên , chỉ nói về quan hệ của nó và ba người còn lại , hướng Uyên là một cô gái dịu dàng , nhẹ nhàng ăn nói dễ nghe lại xinh đẹp . nó hay chêu rằng : nếu hướng Uyên không lấy được chồng , nó sẽ đổi giới để lấy hướng Uyên . Hướng Uyên cũng đùa là đồng ý và từ đó gọi nó là chồng . còn về tuyết trinh vốn là em gái của hướng Uyên , cho nên gọi nó là anh rể . Mà thật ra toàn gọi là rể là nhiều .

Chúng ta quay lại chuyện nhé !



..........

Nhìn điệu bộ của tuyết trinh , nó cười không ra nước mắt bởi vì , cô làm không khác gì các thầy gọi hồn là mấy ,

- Tuyết Trinh à ! Em nỡ lòng nào làm thế với rể không ? làm thế , lỡ hồn rể sợ bay mất thì sao ?

- Bay làm sao được . mà lỡ có bay mất thì càng tốt em sẽ đem chị em bán cho chị Hương , chị Hương nhỉ ?

Hương đưa ngón tay cái lên , đắc ý nói:

- Có lí . có lí .

- Ấy ấy ,sao em nỡ bán vợ anh cho nó chứ ?

Hương nói

- Hướng Uyên theo mày có được gì đâu .

Đoạn cầm tay hướng Uyên nói :

- bỏ nó theo anh đi ! Anh sẽ yêu chiều em hơn cái thằng ck em.

Nó cũng không kém phần kéo hướng Uyên lại . vừa kéo vừa hát ;

- Em ơi đừng theo nó . Nó lừa đấy ! Nó ở quê đã có vợ rồi .

Cả đám cưới vang . chỉ khổ cho hướng Uyên đang ở giữa hai kẻ cuồng cô . Để mà nói , nụ cười là niềm vui ,niềm hạnh phúc . nhưng đôi khi nụ cười lại che đi những đau khổ và tuyệt vọng , nó là mặt nạ của những nỗi đau . Trước mắt mọi người thì cười đấy . nhưng sau lưng lại khóc như một đứa trẻ . Số đời bạc bẽo lại đẩy đưa những trái tim tan vỡ. Tựa vào nhau , họ cũng vậy họ tan vỡ và đang tựa vào nhau