Nhìn cô cười vui vẻ với mọi người , anh ghen tị . Tại sao nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho anh ? tại sao cô không cho anh nụ cười đó ? Dù có cười cũng chỉ là nụ cười xã giao . Anh thật sự ghen tị với họ . Tại sao họ có được nụ cười chân thành đó còn anh thì không ?
.............
Tiếng thông báo tin nhắn tới , cô nhìn vào điện thoại là một số điện thoại lạ .
" Anh nói chuyện với em có được không "
" Ai vậy ? Tôi có quen bạn không ? "
"Là anh Hoàng đây "
" Oh ! ra là anh hả ? Có gì không?"
"Chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi "
" được thôi ! Mà sao anh có số điện thoại của tôi ?"
" Chị Thảo cho anh "
cô lẩm bẩm v
- cái bà nhiều chuyện này !
" Oh ! Vậy ạ . Thế có chuyện gì ạ ? "
"Hỏi thật nhé ! "
" Vâng anh hỏi đi . "
" Em ghét anh lắm phải không ?"
suy nghĩ một chút tôi nhắn trả lời lại
" Cũng không hẳn . "
" Vậy là sao ? "
" Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời dễ nghe ? "
" Đương nhiên là thật lòng rồi . "
" Vì anh khoe của và lười nhác . "
Nhìn tin nhắn trả lời của cô anh trợn mắt . Cái người con gái này ! sao lại có thể nói như thế chứ ? Anh khoe của lúc nào ? anh lười nhác lúc nào ? Người con gái này thật là ... Không thể chấp nhận nổi . tại sao có thể nói như thế về anh chứ ?
Buồn bã nén điện thoại xuống giường , ngã vật xuống. Trong lòng có chút chua xót . anh bỏ cuộc , chính thức bỏ cuộc . Thật sự anh đã thua cô , hoàn toàn thua cô .
Chợt điện thoại có tin nhắn tới :
" Anh sao thế ? Anh giận em ạ ? "
Miễn cưỡng trả lời
" Không chỉ là anh đang suy nghĩ thôi . "
" Nghĩ cái gì ạ ? "
" Nghĩ làm sao để tán được em . hì . hì . hì ."
" Cái anh này ! Đừng đùa như thế ! không vui đâu ! "
" Không anh đang rất nghiêm túc . Không có đùa . "
Nhìn tin nhắn cô đỏ mặt , tim đập rộn ràng . Thật ra cũng không biết từ lúc nào , cô cũng đã thích anh , nhưng cô cảm thấy cô không xứng với anh , cả về học vấn lẫn gia thế . Anh là công tử giàu có , cô là gái quê nghèo khổ . Anh học đại học , đi du học còn cô chỉ học hết lớp 5 đã phải nghỉ học đi làm . Cái gì ở hai người cũng không có cân xứng như hai cực của thế giới . Làm sao cô dám ở bên cạnh anh . mỉm cười chua xót cô nhắn tin lại . Giọng đùa cợt
" Chừng nào anh nghiêm túc làm việc , nghiêm túc trong tình cảm , lúc đấy em có thể nghĩ lại ;) :) . "
"Em là nghiêm túc sao ? "
Cô im lặng không trả lời nữa
" Nói đi ! Em trả lời câu hỏi của anh đi !"
Nhưng trả lời anh là sự im lặng .
tin nhắn của cô là anh chằn chọc suy nghĩ mãi . Cả một đêm không tài nào chợp mắt được . Anh bị làm sao thế này ? Tại sao anh phải suy nghĩ về câu nói của cô chứ ? Chỉ vì một câu nói bâng quơ , mà lại làm cho anh chằn chọc cả đêm . Anh bị quỷ ám rồi . Vác đôi mắt gấu trúc và mặt phờ phạc tới công ty .
- Này ! sao cậu lại có bộ dạng như thế này ? Đêm qua lại hoạt động quá sức hả ?
- Hoạt động cái con khỉ ấy . Nhìn cái mặt này mà nói vậy được hả ?
Dũng cười trừ nói :
- Trước cũng có lần mày hoạt động quá mức , bộ dạng cũng như thế này mà .
thẹn quá hóa giận anh nói
- mày nghĩ lúc nào cũng như lúc nào hả ? Bộ mặt kia khác , bộ mặt này khác . Tao cũng đâu còn tìm mấy em nữa đâu mà mày nói thế . Mày cũng biết , đi làm về mệt thế nào rồi , hơi sức đâu mà lên giường với đứa nào nữa.
- Mày thì làm cái quỷ gì chứ . suồt ngày chỉ đi chọc phá người khác với tiêu tiền , chứ có làm cái gì tử tế đâu mà mệt .
Chợt nhớ tới những tin nhắn của như anh dịu giọng hất tay nói :
- thôi tao không nói với mày nữa , tao đi làm .
Nói rồi anh tìm một chỗ trống bắt tay vào làm .
Dũng không tin vào mắt mình ,đây là hoàng sao ? đây là thằng Hoàng mà anh từng biết sao ? Không thể tin được ! Qua một đêm mà lại thay đổi như thế này .ai mà có thể làm cho một kẻ lêu lổng , bất cần như anh có thể nghiêm túc làm như thế này ? Thật là chuyện lạ . Trong đầu Hoàng bây giờ , chỉ có những câu nói của Như . Cô nói đúng về anh , thật sự anh đúng như cô nói .anh sẽ thay đổi để chứng minh cô đã sai về anh .
.................
Từ đó , anh thay đổi chịu khó làm việc , khiêm tốn hơn , hòa nhã hơn . Nghiêm túc trong mọi vấn đề , cô cũng dần dần gỡ bỏ những định kiến xấu về anh . Từ bao giờ cô và anh trở nên thân thiết cô cũng không biết nữa . Anh không còn chọc phá cô nữa , cô cũng không còn chơi xỏ anh . Tình cảm họ dành cho nhau , họ không cảm nhận được , nhưng người ngoài cũng đã sớm nhìn ra . chỉ là họ không nói ra , để người trong cuộc tự nhận ra . Mọi người cũng thầm chúc phúc cho hai người . liệu cuộc đời có được như mong muốn không ?
..............
"Như này ! Quen e lâu vậy mà em vẫn chưa mời anh về chỗ em chơi đâu nhé"
"Chỗ em nhỏ , làm sao chứa được nhân vật lớn như anh "
Cô nói đùa . Chợt tin nhắn tới :
" Em nói gì vậy hả ? Vậy có nghĩa là em coi thường anh ? "
" Em không có ý đó . Em xin lỗi ."
" Em không muốn cho anh biết chỗ ở của em cũng được ,anh không ép em "
Cô và anh im lặng . Không nói gì nữa .
Tối hôm sau ,
Chuông điện thoại reo , nhìn vào màn hình điện thoại , là số của Dũng . không biết anh gọi cô có chuyện gì.
- Alô ! Anh gọi em ạ .
- Ừ . Anh hình như quên đồ ở công ty , em ở gần đó nhất , em lấy giúp anh được không . Lúc nữa anh qua lấy .
- Vâng .
Cô chạy vội ra công ty . Gần tới công ty chợt cô nhận được cuộc gọi của Dũng bắt máy cô nói
- Alô anh ! em chưa lấy được , Em sắp tới nơi rồi .
- Thôi không cần đâu em . Em về đi . Anh xin lỗi nhé !
- Không sao ạ .
Cúp máy cô vẫn lẩm bẩm .
- Thật kì lạ .
Về tới phòng chưa kịp ấm chỗ chợt điện thoại lại đổ chuông . Lại gì nữa đây ? Đừng nói là lại bảo ra công ty tiếp nhé . nhìn vào màn hình điện thoại . Là số của Hoàng .
- Alô em nghe .
Anh vui mừng nói :
- anh biết chỗ ở của em ở rồi đó . Giỏi không?
nghe anh nói , Cô nghĩ : "Sao có thể có chuyện đó , Cả công ty đâu có ai biết chỗ ở của mình . Làm sao anh có thể biết được chứ. "
- Anh đùa hả ?trong công ty Chẳng ai biết chỗ ở của em .anh làm sao mà biết được .
- Thế mới giỏi chứ .
- Khó tin lắm .
- Sao không tin ? Nếu không tin em đến cho em xem .
- Được đó! thử xem !
- Nhưng với một điều kiện .
- Điều kiện gì ?
- Nếu anh đến trước cửa phòng em , em làm bạn gái anh nhé !
- Anh đừng đùa nữa được không ?
- Không anh nghiêm túc đấy .
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu , em phải cho anh từ bỏ ý định theo đuổi mình . Dù em có thích anh nhưng chúng ta không thể nào Ở bên nhau . cho nên em phải để anh chết tâm với em từ bỏ ý định đó .
- Được nếu như trong một phút , anh có mặt ở đây , em sẽ đồng ý làm bạn gái anh , còn không ,anh từ bỏ chuyện tán tỉnh em đi được chứ !
- Vậy em mở cửa đi !
" Chẳng lẽ anh ta đang ở ngoài cửa? Thảm rồi ! Thế là hết "
Cánh cửa bật mở anh , anh đứng đó , trước mặt cô . Nở nụ cười rạng rỡ nhất anh chạy tới ôm cô .
- Vậy là em đã đồng ý rồi , cảm ơn em .
- Bỏ em ra ! Anh làm cái gì vậy ai nói yêu anh chứ .
- Anh không buông . Em cũng đã nói nếu trong vòng một phút có mặt , em sẽ đồng ý làm bạn gái anh .sao giờ em lại nuốt lời .
- Em chỉ đùa thôi . Anh đừng nghĩ là thật .
- Anh không quan tâm từ giờ em là bạn gái của anh của thằng Hoàng này .
" Cái người này ! Không hiểu anh ta nghĩ gì nữa ."
..........
Mở mắt ra , nhìn màn hình thấy một tin nhắn . Mở tin nhắn ra , mắt cô trợn tròn khi thấy tin nhắn
" Em yêu chào buổi sáng chúc em buổi sáng tốt lành "
"cái người đàn ông này ! hết trò rồi sao?" nhưng trong lòng chợt cảm thấy ngọt ngào . Một nụ cười bỗng nở trên môi .
Thời gian , tấm lòng chân thành cũng có thể làm cho một người có tấm lòng sắt đá phải tan chảy . Cô cũng vậy . Càng lúc , cô càng cảm thấy yêu anh nhiều hơn . Anh không giống như mọi người đồn đại , cô cảm nhận được , anh không phải là một công tử trăng hoa , cũng không hề kiêu ngạo . Anh rất đơn giản , ấm áp và nhiệt tình , từ khi bắt đầu quen biết anh , cô cũng thấy thật sự anh đã thay đổi . Từ một người bất cần đời trở thành một người đàn ông chịu khó chịu khổ . trước đây cô chán ghét anh bao nhiêu , giờ đây cô lại yêu anh bấy nhiêu . ở bên cạnh anh bây giờ ,cô cảm thấy thật sự rất bình yên và hạnh phúc . Anh cho cô cảm giác an toàn , sự ấm áp mà Vĩnh viễn không bao giờ cô quên . Mặc những lời nói ác ý , mặc những lời cảnh báo của những người xung quanh , cô vẫn yêu anh yêu say đắm .
Ngày ...... Tháng ....... Năm ......
"tối nay em có rảnh không? "
Là tin nhắn của anh. Nhưng tại sao anh không gọi như mọi ngày ? Từ khi yêu nhau tới giờ , anh không còn nhắn tin nữa sao tự nhiên lại nhắn tin . Một thoáng ý nghĩ hiện ra , chắc là anh bận không thể gọi nên mới nhắn tin . Cầm máy , cô bấm bàn phím trả lời anh
" Tối em rảnh . có gì không ạ?"
"Chỉ là có chút nhớ em ."
" không phải chúng ta vừa mới gặp nhau sao ? "
" Vừa mới gặp , nhưng đã có chút nhớ em rồi , em bỏ loại bùa gì thế ? nó làm anh say em chết mất thôi ! Không thể sống thiếu em nữa !"
"Em bỏ thuốc chuột đấy . Anh mau đi lọc máu đi ! Không chết đó ."
Cô đùa
"Vậy để anh chết trong vòng tay em nhé ! "
" Không đâu . Em sẽ đá anh văng ra thật xa "
" Sao em nỡ nhẫn tâm với anh thế !"
" Em vẫn ác vậy mà . Anh hối hận đã quá muộn rồi . thôi không đùa nữa ! có chuyện mà tự nhiên hỏi em rảnh không ? Không phải mọi lần anh không có hỏi mà lôi em đi sao ?"
"Mọi hôm khác , hôm nay ,anh muốn đưa em tới một nơi ."
" Đi đâu thế ạ ? Anh làm em tò mò quá!"
" bí mật khi nào tới em sẽ biết ."
"Bật mí một chút đi ! "
" Không đâu lúc đó em sẽ biết . "
7 giờ tối
chuông điện thoại của cô reo lên , ấn nút trả lời rồi đặt lên tai nói :
- Alô ! em nghe .
- Em xong chưa ? Anh đang ở ngoài cổng nè .
- Em ra luôn đây .
- Ừ , anh đợi .
Đóng cửa phòng , cô bước nhanh ra cổng .