Edit: Sam
Beta: Minh Minh
Không biết chặt bao lâu, Tô Lăng nghe thấy tiếng cây cối đổ xuống ở bên cạnh, người bên phải là ai ? Đúng rồi, là Tiêu Vũ Đồng, cô ta quả nhiên lợi hại ! Tô Lăng không thể không khâm phục cô ta.
Lúc Tô Lăng vừa chặt vừa nghĩ bỗng thấy thân cây đang chặt rung rung, đương nhiên sự rung động này không phải từ phía thân cây cô đang chặt truyền tới mà là chấn động, ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu quái cả người đầy kim, cơ hồ không nhìn ra tình người tiểu quái lại chạy đến đá vào lỗ hổng do hắn chém ra trên thân cây, mỗi cú đạp khiến thân cây gãy một chút. Cảnh này thật khiến Tô Lăng bất ngờ, thật mạnh mẽ quá đi. Hầu Tử cũng giật mình không kém, hai người nhìn nhau, sau đó dứt khoát bỏ qua chuyện mình đang làm, chờ đợi, dù sao với tình hình này một lúc nữa thì cây này cũng đổ thôi.
Vì có một cây đã ngã xuống nên 3 cây còn lại cũng dần bị đốn ngã, lộ ra cây lá kim bên trong” Hầu Tử, chỗ này giao cho tiểu quái đi, chúng ta cùng vào chặt cây”.
”Được” Hầu Tử theo ánh mắt của Tô Lăng cũng nhìn thấy thân cây như được điêu khắc nên từ ngọc lam nên đáp ứng đề nghị của Tô Lăng. Hai người không để ý đến tiểu quái nữa mà dần tiến vào bên trong, chỉ đi vài mét là đến gần cây chính.
” Thật thần kỳ, ở đây không có lá kim, cũng không có nhánh cây tấn công chúng ta, cứ như là cõi Niết Bàn của bãi phi lao này vậy.”
” Đừng quan tâm Niết bàn gì đó nữa, chúng ta phải nhanh tới chặt cây này đi !” Tô Lăng cau mày nhìn thân cây, khi nhấc đao chuẩn bị chặt, cô bỗng cảm thấy có một dòng khí từ phía sau mình hướng đến nên kéo Hầu Tử lùi về sau vài bước. Quả nhiên cô nhìn thấy một tia sấm sét đánh đến cây cổ thụ, sau đó là một luồng khí đen phá hủy hơn nửa thân cây lá kim. Thủ đoạn này không cần đoán cũng biết là ai, quả nhiên vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Vũ Đồng.
” Cô vừa làm gì vậy ? Thiếu chút nữa là đánh trúng chúng tôi rồi !” Hầu Tử đứng sau Tô Lăng nên cũng suýt bị liên lụy, nếu không phải Tô Lăng phản ứng nhanh thì có lẽ anh cũng bị sấm sét của Tiêu Vũ Đồng đánh trúng rồi, nên không khách khí mà chửi bậy, xem như là an ủi bản thân.
Tiêu Vũ Đồng nhìn thấy hai người thì sửng sốt, có chút xấu hổ nhưng trong mắt có chút phức tạp. ”Xin lỗi, do tôi không nhìn rõ, còn tưởng chỉ có mình tôi vào đây !” Như nhớ đến cái gì ”Nếu hai người đã ở đây, tôi sẽ đi giúp mọi người ở bên ngoài”. Nói xong cũng không đợi nhóm Tô Lăng phản ứng lại đã xoay người đi ra bên ngoài.
”Đồ điên !” Hầu Tử bĩu môi. Tô Lăng vốn đã nhìn thấu tính cách của Tiêu Vũ Đồng nên cũng chẳng thèm để ý đến, nếu cô muốn tức giận, chẳng khác nào khiến bản thân mình tức mà chết. ”Tôi khống chế nó trước, để mấy cái cây phía ngoài tấn công bọn họ chậm lại !” Cây lá kim này dù sao cũng chỉ là cấp 1, hơn nữa cô đang đứng ở khoảng cách gần nên việc khống chế nó với Tô Lăng mà nói rất dễ dàng.
Hầu Tử gật đầu, thấy Tô Lăng nhắm mắt lại, chỉ trong 3 giây liền thấy xung quanh đột nhiên im lặng, trong lòng cảm thấy thật thần kì. Cũng không chần chừ, Hầu Tử cầm đao Tô Lăng đưa hướng cây cổ thụ chém tới, một đao chém xuống tạo ra một lỗ hổng rất lớn, giống như cắt dưa chuột, rất đơn giản.
”Thì ra năng lực tinh thần có thể tạo nên hiệu quả này”. Hầu Tử âm thầm cảm thấy kì diệu, đầy vui mừng. Nhưng anh còn chưa chặt được 3 đao liền cảm thấy càng trở nên khó chặt hơn, lo lắng nhìn hướng Tô Lăng, lập tức liền mở to mắt nhìn, lúc này Tô Lăng vẫn nhắm mắt như trước nhưng đầu lại đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể bắt đầu run run, một lúc sau thì thấy Tô Lăng đột nhiên hét lên, giống như người đang phát điên. Hầu Tử hoảng sợ, cây cũng không chặt nữa vội chạy đến cạnh Tô Lăng” Cô Tô !”
Nhưng lúc này Tô Lăng đã rơi vào điên dại nên không nghe được tiếng kêu của Hầu Tử, không chỉ không nghe thấy mà còn đánh bị thương Hầu Tử, hoảng loạn không xác định phương hướng lao đến đυ.ng phải thân cây lá kim, bị đυ.ng vài lần người dính toàn lá cây, sau đó Tô Lăng chuyển hướng vọt nhanh ra bên ngoài.
Làm sao đây? Hầu Tử sợ hãi, anh không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nên chỉ biết chạy theo hướng của Tô Lăng, nhưng đợi lúc anh chạy tới thì không thấy bóng dáng Tô Lăng đâu nữa, hướng đến phía cây lá kim gọi ”Tô Lăng !”.
Nhưng ngoài tiếng nhánh cây chạm vào nhau và tiếng kim bay thì không còn gì nữa, lập tức anh liền nhớ đến tiểu quái, Tô Lăng và tiểu quái là cộng sự tốt nhất nên xoay người chạy về phía tiểu quái. Nhưng lúc anh thấy tiểu quái thì suýt chút nữa đã ngất xỉu, lớn tiếng kêu ” Tiêu Vũ Đồng ! Cô đang làm cái gì vậy ?”
Tiêu Vũ Đồng đúng là đến giúp Tô Lăng chặt cây nhưng không ngờ Tô Lăng lại để tiểu quái trong này, nhìn năng lực của tiểu quái cô ta thật kinh sợ, thây ma này lớn quá nhanh, cô ta lo sau này Tô Lăng không thể khống chế được, đến lúc đó người đầu tiên nó gϊếŧ sẽ là Tô Lăng, sau này nó sẽ hại không biết bao nhiêu người, hủy đi bao nhiêu gia đình nên cô không thể tha cho nó. Nếu sau này Tô Lăng truy cứu, cô nhất định sẽ không phủ nhận và sẽ trả lại hết tinh hạch cho Tô Lăng, dù sao cô cũng không tham tinh hạch này. Việc cô làm tất cả đều suy nghĩ vì Tô Lăng và nhân loại nên không chút do dự tấn công tiểu quái, cứ cho là đánh lén, tiểu quái bị thương nên hướng về phía cô ta rống lên thảm thiết nhưng vẫn không tấn công cô ta. Vì đợt đánh lén này nên cho dù có là thây ma cấp hai thì với Tiêu Vũ Đồng cũng rất dễ đối phó.
Cô đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, chặt vào cổ tiểu quái nhưng chỉ chặt đứt một nửa. Khi cô ta định chặt tiếp thì thấy cổ nó dài ra, nên cô ta không ngừng chặt. Nhưng cô ta không biết vì Tô Lăng và tiểu quái là tâm linh tương thông, tính mạng của tiểu quái gặp nguy hiểm liền ảnh hưởng đến Tô Lăng, nhưng lúc đó Tô Lăng đang khống chế cây lá kim nên tinh thần không tập trung được, mối liên hệ giữa cô và tiểu quái bị dao động mãnh liệt. Mối liên hệ này bị đứt liền bắn ngược vào đầu Tô Lăng, cô không thể điều tiết được nên mới điên cuồng như vậy. Hầu Tử nhìn thấy cảnh đó, tuy không hiểu vì sao nhưng khẳng định Tô Lăng phát điên có liên quan đến Tiêu Vũ Đồng. Vì Hầu Tử hét lên dữ dội, làm Tiêu Vũ Đồng bất giác dừng lại, tiểu quái nhân cơ hội liền chạy thoát. Nếu nó không bị thương thì có lẽ đã xé xác con người xấu xa to gan trước mặt rồi.