Dần dần, vừa đến mùa hè Đại Nha rất thích chơi cùng Nhị Ngưu, không vì gì khác chỉ vì để con muỗi hút máu của Nhị Ngưu.
Cho nên Đại Nha vẫn có chút áy náy với Nhị Ngưu, nàng quyết định trở về sẽ cho Nhị Ngưu uống nước ánh trăng, như thế xem như đền bù, Đại Nha cũng rất có thành ý.
Lý Đại Thành vừa đưa tiễn một bệnh nhân đã thấy mấy đứa nhỏ cầm thùng trở về. Ông nhìn xem, cười nói: "Rất giỏi, lại còn câu được mấy con cá."
Tam Ngưu líu ríu nói: "Bên trong có năm con do Đại tỷ câu, Nhị ca ngốc nghếch chỉ câu được hai con."
Nhị Ngưu ở phía sau vung nắm đấm với Tam Ngưu, dùng ánh mắt uy hϊếp không cho nó nói.
Lý Đại Thành vuốt râu: "Vậy hôm nay để nãi nãi của các con làm cá rán ăn, Đại Nha của chúng ta có công lớn vất vả rồi, để cho con bé riêng một con lớn."
"Con đi tìm nãi nãi! Nãi nãi, đêm nay có cá ăn!" Nhị Ngưu hoan hô chạy vào nhà.
"Sao Đại Nha không đi cùng Nhị Ngưu?"
"Gia gia, đây là rễ cỏ tranh chúng con đào ở bờ sông, đã rửa sạch rồi."
Lý Đại Thành hơi kinh ngạc, nhận bó rễ cỏ tranh được buộc bằng cọng cỏ mềm mại: "Đúng lúc trong y quán sắp không còn vị thuốc này, con giúp gia gia rất nhiều rồi đấy."
Đại Nha ngượng ngùng nói: “Là chúng cháu cùng đào, không phải công lao của một mình cháu."
Đại Nha chần chờ, do dự, đứng ở bậc thang của y quán xoa ngón tay.
Lý Đại Thành khó hiểu: "Đại Nha, sao cháu còn chưa đi vào?"
Cuối cùng Đại Nha lấy hết dũng khí: "Gia gia, nước trong dòng sông đã giảm đi nhiều, đến bây giờ trời vẫn không mưa. Có phải năm nay có đại hạn rồi không? Chúng ta có cần phải chạy nạn không?"
Lời này vừa nói ra đã thuận lợi hơn nhiều. Đại Nha nói hết những lo lắng ra một lần.
Lý Đại Thành kinh ngạc: "Ai nói với cháu lời này?"
"Cháu nghe người trên trấn nói." Về phần là ai cũng có thể nói được. Dù sao người lớn tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm sẽ không chú ý đến trẻ con chạy loạn khắp nơi.
Lý Đại Thành hiền lành nhìn cháu gái: "Đại Nha, năm nay chỉ mới gần đây không có mưa, làm lỡ chuyện lương thực mọc lên, mọi người lo lắng mà thôi. Nói không chừng mấy hôm nữa có mưa, hơn nữa..."
Lý Đại Thành ngồi xổm xuống hạ giọng nói: "Cho dù tình hình tệ nhất, xem như năm nay không có một giọt mưa thì nhà ta vẫn có thể chịu được .