Chương 48

Nàng ta cầu xin: "Cầu xin các người cho ta ăn đi, con ta đã không ăn gì cả hai ngày rồi. Miễn là các người có thể cho ta cái gì đó để ăn, muốn ta làm trâu làm ngựa như thế nào cũng được."

Ngư Nương cùng đứa trẻ trong ngực phụ nhân kia mắt đối mắt, đứa trẻ kia đại khái cùng tuổi với Nhị Nha, nhưng bởi vì không ăn no cơm, trông có vẻ đầu to thân thể nhẹ.

Người phụ nữ thấy không có ai nói chuyện, tiếp tục cầu xin: "Ta cho các người đứa trẻ này có được không? Để nó làm gì cũng được, miễn là nó có thể ăn một miếng cơm.”

Ngư Nương ôm chặt Nhị Nha, che đi ánh mắt tò mò của nó: "Không cần nhìn, ta dạy muội dùng rơm rạ để làm đồ chơi có được không?”

Nhị Nha nhìn tỷ tỷ, gật gật đầu.

Lưu đại cữu "cạch" phun ra một ngụm nước bọt: "Đều cút đi cho ta! Một chút đồ ăn cũng không có, còn chặn đường nữa, ta sẽ chém các ngươi.” Khí thế quanh năm gϊếŧ lợn của ông được mài giũa lập tức lấn át nạn dân, thừa dịp này, người lái xe lừa vung roi lên, con lừa đau đớn bắt đầu chạy về phía trước, người lớn đi đường cũng nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi cách đám nạn dân một quãng xa, đoàn người vẫn còn sợ hãi. Lưu An ủ rũ không nói lời nào.



Lý Đại Thành nói: "Sau này tình huống như vậy sẽ có rất nhiều, trên đường chạy trốn khó khăn nhất là phải tàn nhẫn với lương tâm của mình, nếu như còn có ai cảm thấy lương thực của chúng ta nhiều, muốn làm bồ tát sống thì bây giờ có thể rời đi. Các ngươi phải ngẫm lại, ngươi phát thiện tâm, ngược lại người thiệt là chính bản thân mình.”

Nương Trụ Tử ở bên cạnh Ngư Nương lặng lẽ lau nước mắt khóe mắt: "Thật đáng thương, đều là những người đáng thương.”

Trên mặt Cố thị cũng có vẻ không đành lòng, bà vuốt ve bụng mình, nghĩ đến đứa nhỏ đang co rút: "Nếu không rời khỏi trấn Hạ Hà thì tốt rồi, chúng ta sẽ không gặp phải những nạn dân này.”

Ngư nương đang cầm tay dạy Nhị Nha dạy nó làm đồ vật, nàng hiểu được lần này nạn dân chặn đường chỉ là khởi đầu.

Mà kế tiếp, nàng sẽ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm hơn, Ngư Nương có chút phiền não, không cẩn thận liền kéo đứt rơm rạ trong tay.

Lại đi nửa ngày, rốt cục đến một trấn nhỏ, Lý Trọng Hải nói: "Trời đã tối, chúng ta vào tìm một chỗ qua đêm.”

Xe lừa vội vàng lao vào cửa thành, Ngư Nương nhìn thấy trên đường phố hai bên, thế mà có không ít người bán đồ ăn.