Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đại Ngưu, mau uống chút nước đi." Vương thị từ ái nhìn Lý Tử Yến.

Ngư Nương đút cho Lý Tử Yến khá nhiều nước, có thể nói, hiện tại hắn cũng chỉ có một lớp vết thương bên ngoài nhìn có vẻ dọa người, còn mọi may mắn không bị làm sao nữa.

Lý Tử Yến dựa vào tường, bị ánh nến mờ mịt chiếu rọi.

"Nương, hiện tại con đã không có việc gì, cha và nhị thúc tiểu thúc bọn họ chạy ra ngoài, cũng không biết tình huống như thế nào."

"Bây giờ con không cần lo lắng cho cha, dưỡng thương cho khỏe tốt rồi nói sau." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Vương thị cũng lo lắng, bọn họ có thể chạy đi đâu đây?

Trong một cái sân cách Lý gia mấy con hẻm, Lưu Tú Tài râu tóc bạc trắng sững sờ ngồi trên mặt đất, lão thê của hắn ở một bên khóc đến kêu trời kêu đất.

Cháu trai duy nhất của họ đã bị đám quan binh bắt đi. Ông muốn cùng đám quan binh ngang ngược kia lý luận, kết quả lại bị bọn chúng một cước đá ngã ra đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.



Lưu Tú Tài không rõ tại sao bọn họ lại bất chấp luật pháp như vậy, rõ ràng tất cả thuế nhà bọn họ đều nộp đầy đủ.

Ông nhớ lại Đại Yến triều mấy chục năm về trước, mưa thuận gió hòa, tất cả đều thịnh vượng.

Khi đó ông vừa mới trúng tú tài, phong quang vô hạn, mấy năm sau mặc dù nhiều lần thi mà không đứng đầu, nhưng bởi vì người trong trấn tôn kính, để cho ông dạy dỗ bọn trẻ, cuộc sống cũng coi như nhàn hạ thoải mái.

Về sau ông lại được đề cử làm tam lão, tam lão có địa vị đức cao vọng, trong lòng ông luôn để tâm tới mọi người, muốn chủ trì sự vật trên trấn, thành thân hay ma chay, chuyện lớn nhỏ không một cái nào không quan tâm, người trong trấn cũng càng ngày càng tôn trọng ông.

Mà lần này, bởi vì ông cố chấp với ý kiến của mình, không muốn tin lời Bá Sơn, cứ khăng khăng phải tin tưởng triều đình nên không biết có bao nhiêu nhà bởi vì vậy mà tan nhà nát cửa, những người này đều là thân tộc của ông.

Thê tử Lưu tú tài chỉ nghe thấy một tiếng "bùm bùm", ngẩng đầu không thấy Lưu lão tú tài đâu, trái tim bà trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng, tê tâm liệt phế khóc lóc: "Có ai không? Mau ra đây! Có người rơi xuống giếng rồi.”

Dưới mái hiên, ba người Lý Bá Sơn đang ngồi xổm trong một gian miếu rách nát, ở cùng bọn họ còn có Trụ Tử.
« Chương TrướcChương Tiếp »