Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi thu thập xong, mấy người Lý gia già yếu bệnh tật còn lại tụ tập ở chính phòng, thắp nến mà bình thường không dám dùng.

Lưu thị đi vào phòng bếp xách theo một con dao thái lớn, đây là của hồi môn năm đó của bà.

Mà Vương thị cùng Cố thị, Nhị nhà, Nhị Ngưu, Tam Ngưu và cả Ngư nương, cũng đều đổi một thân quần áo mới. Đối với nhà làm nông bọn họ, đây đều là những thứ hiếm hoi và rất có giá trị.

"Đợi lát nữa quan lại tới, hỏi mấy người bọn họ đi đâu, các con liền nói đã chạy ra bên ngoài, còn lại cũng không biết, nếu tiếp tục hỏi thì cứ khóc lên, đừng để cho bọn họ giận chó đánh mèo trên người các con. Hiểu chưa?”

"Ông nội, còn ông thì sao? Họ có bắt người đi không?" Ngư nương biết quan lại thời này bắt người cũng không có kính già yêu trẻ, nể nang gì hết.

"Gia gia tự có biện pháp, Ngư Nương đừng lo lắng." Lý Đại Thành vuốt ve mái tóc của tiểu tôn nữ, hiền từ nói.

Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, từng ngọn đuốc chiếu sáng nửa bầu trời.

"Quan gia, ta van xin người, những lương thực này là khẩu phần còn sót lại của nhà chúng ta, các ngươi lấy đi hết thì chúng ta sống như thế nào đây?"

"Cút đi! Ai bảo gia đình các ngươi chạy sạch, còn cản trở chúng ta làm việc, có tin ta gϊếŧ ngươi luôn không.”

"Cha! Ngươi quay lại, các ngươi đừng lôi cha ta đi!”



"Trời ơi, gà của ta! Tất cả các người phải bị sét đánh!”

"Hài tử của ta! Ngươi kéo nó đi là muốn mạng của ta hay sao?"

Ngư nương cùng Lý Đại Thành đứng ở trong sân, nghe được xa xa truyền đến tiếng ồn ào, dần dần, thanh âm này càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

"Ngư Nương, cháu mau vào phòng đi, đứng phía sau nương và tổ mẫu, không được đi ra."

Ngư Nương đi thẳng vào phòng không quay đầu lại, nàng hiểu được, lúc này nàng không làm được gì cả.

Bên ngoài cửa phụ truyền đến tiếng gõ "Bang bang bang": "Mau mở cửa ra!"

Lý Đại Thành hít sâu một hơi, khom lưng mở cửa ra: "Quan gia, mấy người nông dân bần cùng như chúng ta vốn chẳng có gì hết, ba đứa con bất hiếu kia của ta nghe được quan gia đến, sợ tới mức đều chạy vội đi mất, chỉ để lại một nhà già trẻ ốm yếu như thế này đây.”

"Khụ khụ, lão mấy ngày gần đây không khỏe, kính xin quan gia thứ lỗi."

Quan binh cầm đầu vẻ mặt nhăn nhó: "Dong dài nhiều như vậy làm gì, nếu nhà các ngươi không còn ai, thì chúng ta lấy lương thực, lương thực đâu?”
« Chương TrướcChương Tiếp »