Chương 5: Im Lặng

Tóm tắt chương 4: : cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng, công sức Kim Hạ bỏ ra cũng đã được đền bù. Trong một đêm ra ngoài ăn mừng, đám người Lục Dịch và Kim Hạ vô tình đυ.ng độ với một đám giang hồ, bị đánh tả tơi, tuy không ai bị thương quá nặng, nhưng chuyện này lại đem đến một khúc mắt trong lòng hai nhân vật chính. Liệu Lục Dịch và Kim Hạ làm sao mới có thể gỡ bỏ khúc mắt này? Mời mọi người đọc tiếp.

-----------------------------------

Ngày thứ 35.

- Mẹ, đây là các bạn mới của con

Hôm nay mẹ Kim Hạ lên thăm con gái, Kim Hạ cũng dẫn bạn bè mình đến gặp mặt, ăn trưa, làm quen.

- Mẹ, đây đều là những người bạn rất rất tốt với con, họ giúp đỡ con rất nhiều luôn ạ.

- Cảm ơn các con đã giúp đỡ Kim Hạ thời gian qua, ở đây dì có vài món đồ ăn quê nhà, có đem lên cho các con đây.

- Cảm ơn dì ạ!!

Mọi người cứ như vậy mà cười nói, ăn uống rất vui vẻ.

- Hạ Nhi, trước giờ rất bướng bỉnh, chắc là cũng làm phiền các con không ít nhỉ?

- Không có đâu dì, Kim Hạ rất dễ thương, rất tốt bụng mà – Tiểu Hi nói.

- Các con đừng nói giúp nó, con gái dì, dì biết mà, với tính tình của nó, không biết sau này có ai dám lấy nó không nữa

- Nếu không ai lấy cậu ấy, con lấy, con sẽ nuôi Kim Hạ giùm cho dì – Tạ Tiêu nói.

- Cậu nói cái gì vậy – Kim Hạ vội vàng đánh Tạ Tiêu một cái.

- Ây da, nếu được vậy thì tốt, vậy dì phải trông chờ vào con rồi

- Không thành vấn đề à, hihi – Tạ Tiêu vui vẻ trả lời.

- Dì, con còn có chút việc, dì và mọi người cứ ăn tiếp đi ạ. Cảm ơn quà của dì, con đi trước ạ.

Lục Dịch nghe mẹ Kim Hạ và Tạ Tiêu nói chuyện, mà tự cảm thấy buồn lòng, nên cũng không muốn hành hạ bản thân mà ngồi đây nữa, nên cũng rời đi.

Ngày thứ 40.

Chiều hôm nay, đám người Lục Dịch cùng nhau luyện tập ở sân bóng rổ, Kim Hạ và Tiểu Hi, Lan Diệp cũng dạo quanh sân bóng rổ hóng mát.

- Lão Lục, cậu không sao chứ? – Lam Thanh Huyền hỏi Lục Dịch

- Không sao. Trật chân chút thôi.

- Tớ đưa cậu lên phòng y tế.

- Ừm.

- Ây da,… tớ quên mất, lúc nãy thầy kêu tớ lên văn phòng lấy qui định thi đấu mà tớ quên mất. À Kim Hạ à, hay là cậu đưa Lục Dịch lên phòng y tế giúp tớ với.

- Hả? Tớ?

- Đúng vậy, nè mau mau, coi chừng cậu ấy gãy chân luôn bây giờ.

Sau đó, Lam Thanh Huyền cũng bỏ tay Lục Dịch ra, rồi bỏ đi. Đi được một lúc thì lại quay lại.

- Tiểu Hi, lúc nãy Dương Nhạc tìm cậu ở căn tin ấy.

- Được tớ đến liền.

- À, Lan Diệp hình như bạn học Lâm gì đó lớp bên cạnh đang ở thư viện đó.

- Thật sao? Vậy tớ qua đó ngay đậy.

- Ơ, khoan đã, Lan Diệp!!

Lam Thanh Huyền bây giờ mới chính thức đi, lúc đi còn quay lại nháy mắt với Lục Dịch một cái. Lục Dịch chán nản cũng không biết nói sao với cậu bạn này, cũng không muốn Kim Hạ dìu mình, nên cũng cà nhắc mà tự đi.

- Này, này, để tớ giúp cậu

- Không cần, tớ tự đi được.

- Một lát nữa cậu có té, tớ cũng không đỡ cậu đâu.

- Tớ tự lo được, cậu đi đi.

- Được, vậy cậu tự đi đi.



Nói vậy thôi, chứ Kim Hạ vẫn cứ lẽo đẽo theo sau Lục Dịch, theo đến tận phòng y tế, đợi cậu bạn sơ cứu xong, rồi cũng lẽo đẽo theo về đến kí túc xá nam.

- Cậu định đi theo tớ đến khi nào đây?

- Chúng ta nói chuyện chút đi.

- Chuyện gì?

- Hôm đó là do tớ sai, là cậu chủ động bảo vệ tớ, là tớ vô ý không chú ý đến vết thương của cậu mà chỉ nghĩ đến Tạ Tiêu, lại còn trách móc cậu nhỏ nhen, cãi nhau với cậu. Tất cả là lỗi của tớ. Cậu muốn mắng tớ, đánh tớ cũng được, tớ sẽ không phản kháng.

- Tiểu Lam nói với cậu?

- Ùm

- Chuyện qua rồi, tớ không để ý đâu.

- Cậu không để ý? Cậu không để ý mà từ hôm đó đến hôm nay nói chuyện với tớ không quá 3 câu, ngoại trừ những lúc cần thiết thì đều xem tớ như là không khí. Cậu như vậy mà là không để ý sao? Tớ thà là cậu cãi nhau với tớ, lớn tiếng với tớ, đánh tớ cũng được, nhưng mà cậu đừng cứ im lặng như vậy, cứ tránh tớ như vậy có được không? Tớ thật sự,… khó chịu lắm.

“Tớ không trách cậu, cũng không còn giận cậu, càng không muốn tránh cậu. Nhưng mà nếu tớ không làm vậy, tớ sợ sẽ không thể ngừng thích cậu. Tạ Tiêu thích cậu, chuyện này ai cũng biết, tớ thà một mình tớ đau, còn hơn là phải trở mặt, đấu đá với bạn bè của mình. Dù sao cậu cũng thích Tạ Tiêu, nếu tớ không chặn lại tình cảm của mình, tiếp tục thích cậu, có khi đến làm bạn, chúng ta cũng không thể.” – Một loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lục Dịch.

- Nói sau đi, tớ mệt rồi, cậu về đi. Tớ lên phòng đây.

Nói rồi Lục Dịch cũng quay về phòng để lại Kim Hạ ở dưới ngốc nghếch nhìn theo.

- Ai mượn cậu nói hết mọi chuyện với Kim Hạ vậy?

- Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi, nhìn hai cậu cả tuần nay cứ như vậy, không phải một mình tớ, mọi người ai cũng thấy không vui theo.

- Tạ Tiêu thích Kim Hạ cậu không biết sao?

- Chỉ vì Tạ Tiêu thích Kim Hạ nên cậu nhường Kim Hạ cho Tạ Tiêu sao? Kim Hạ không phải món hàng mà cậu muốn nhường là nhường. Cả cậu và Tạ Tiêu đều là bạn thân của tớ, nếu bắt tớ chọn, tớ cũng không biết nên giúp ai. Nhưng mà có điều tớ nhận ra được Tạ Tiêu thích Kim Hạ chỉ là do tình cảm bồng bột, còn tình cảm của cậu thì khác, cậu chững chạc hơn Tạ Tiêu nhiều, cậu thích Kim Hạ bằng cả tấm chân tình, là sự hy sinh không cần đền đáp, cho nên,… tớ giúp cậu.

- Cậu thật sự rất hiểu tớ, nhưng như vậy thì sao? Kim Hạ cũng thích cậu ấy.

- Cậu thật sự cho rằng Kim Hạ thích Tạ Tiêu sao? Nếu thật sự như vậy thì cậu một mình đơn phương, một mình đau khổ là được rồi, cần gì phải tìm nhiều cách như vậy đẩy Kim Hạ ra xa, đến nỗi làm bạn cũng không được? Đó là bởi vì cậu biết rõ khả năng Kim Hạ thích cậu cao hơn thích Tạ Tiêu, nên cậu mới sợ Kim Hạ thích cậu thì Tạ Tiêu sẽ buồn, nên đã cố ý làm Kim Hạ ghét cậu, đúng không? Tớ biết về vấn đề học tập, tư duy, giải quyết vấn đề cậu rất giỏi. Nhưng còn về tình cảm, tớ hy vọng cậu nên nghe lời khuyên của mọi người nhiều hơn, đừng tự cho là mình đúng. Tình cảm thuộc về trái tim, cậu không thể nào điều khiển được nó, càng không thể dùng lý trí để quản lý nó, cho nên những suy nghĩ trong đầu cậu, dẹp hết đi. Trái tim cậu gọi gì thì cứ đi theo nó. Đôi khi cậu nghĩ làm vậy sẽ tốt cho người ta, nhưng thật chất là đang dày vò cả hai người đó.

Ngày thứ 42.

- Kim Hạ! – tiếng gọi nghe thân mất biết bao, nhưng người gọi lại là người chả thân thiết một chút nào.

- Lý Tâm Ngọc? Cậu lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây.

- Không đâu, hôm nay tôi không đến kiếm chuyện mà đến để khen ngợi cậu.

- Khen ngợi?

- Đúng vậy, cậu thật sự rất biết nghe lời, gần đây không đi chung với Lục Dịch, cũng không nói chuyên, rất tốt, tôi rất hài lòng.

- Xin lỗi nha, hình như khiến cậu hiểu lầm rồi, quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt, còn tốt hơn trước rất nhiều, chỉ là gần đây phải chuẩn bị cho lễ hội nên ít khi tiếp túc công khai ngoài lớp nên các cậu không thấy thôi. Bọn tôi vẫn rất thân thiết.

- Vậy sao? Sao tôi lại không nghe như vậy nhỉ. Tôi còn muốn giữ lại một chút thể diện cho cậu, mà cậu đã nói vậy rồi, thì tôi cũng nói cho cậu biết, cậu theo đuổi Lục Dịch nhưng lại luôn bị cậu ấy bơ, có lẽ cậu ấy ghét cậu rồi, nên mới như vậy. Cậu không nhìn ra sao? Thật tội nghiệp. Nhưng mà không sao đâu, người bị Lục Dịch từ chối cũng không ít, nên cậu cũng không cần buồn đâu há.

- Nè, nè, các cậu làm gì Kim Hạ vậy? – Tạ Tiêu tiến đến nói.

- Chỉ là tâm sự thôi mà, không cần lo lắng vậy đâu.

Sau đó, Tạ Tiêu cũng kéo Kim Hạ đi.

- Họ không làm gì cậu chứ?

- Không có, chỉ là nói chuyện thôi.

- Sau này, họ còn kiếm chuyện với cậu nữa thì đến tìm tớ, tớ sẽ dạy dỗ bọn họ.

- Cảm ơn cậu, có cậu thật tốt.

Tạ Tiêu nghe vậy mà cảm thấy vui vẻ hơn. Tuy nhiên người nghe được câu này, không chỉ có mỗi Tạ Tiêu, còn có cả Lục Dịch. Lục Dịch đi ngang qua khu này, nhìn thấy Kim Hạ và bọn Lý Tâm Ngọc, định đến giải vây, nhưng Tạ Tiêu lại nhanh hơn một bước. Nghe được câu nói của Kim Hạ vừa rồi, Lục Dịch liền nhớ lại cái hôm ở thư viện, Kim Hạ ngủ quên, cũng nói mớ như vậy, nhưng phía sao còn có thêm câu “Tớ thích cậu”.

- Cậu thật sự thích Tạ Tiêu sao? – Lục Dịch nói trong lòng một cách buồn bã

Sau lần tâm sự với Lam Thanh Huyền, Lục Dịch đúng là có thông suốt hơn một chút, để ý một chút đúng là Kim Hạ đối với Tạ Tiêu cũng không thể gọi là quá thân mật được. Đang mang trong mình tâm lý còn một chút hy vọng, nhưng hôm nay lại nghe được Kim Hạ nói vậy, lại một lần nữa, Lục Dịch lại bị đạp xuống đáy giếng.

Ngày thứ 44.

Giờ thể dục.



- Ước gì tớ cũng được chơi bóng rổ - Lan Diệp nói

- Cậu thích bóng rổ sao? – Kim Hạ hỏi Lan Diệp

- Không phải cậu ấy thích bóng rổ, mà là người cậu ấy thích, rất thích chơi bóng rổ - Tiểu Hi nói.

- Ai vậy?

- Bạn học lớp bên cạnh.

- Vậy sao? Lan Diệp có cần bọn tớ giúp cậu không.

- Không không không, tớ là con gái mà, có đứa con gái nào lại đi chủ động trước đâu chứ.

- Con gái vẫn có thể chủ động mà, nếu là tớ, tớ sẽ ….

- Đây nước mía cho các cậu – Tạ Tiêu tiến đến đưa nước cho ba cô gái.

- Này, Kim Hạ, hổm nay hình như cậu và Lục Dịch có gì đó không đúng thì phải? – Tạ Tiêu hỏi Kim Hạ

- Có gì đâu chứ.

- Không phải, cậu và cậu ấy nhìn cứ như kẻ thù vậy đó, không giống như lúc trước, bây giờ hình như hai cậu cứ xa lánh thế nào ấy.

- Là do cậu ấy, không phải do mình.

- Tớ không biết cậu ấy đã làm gì cậu giận, nhưng mà Lục Dịch cậu ấy thật sự rất tốt, bạn bè cả mà, có gì thì bỏ qua đi – Tạ Tiêu nói thay Lục Dịch.

- Tớ nói rồi, không phải do tớ, là do cậu ấy thôi. Tớ đã xin lỗi rồi, nhưng cậu ấy,…. cậu ấy ghét tớ rồi.

- Kim Hạ, thật ra bọn tớ biết Lục Dịch lâu hơn cậu, gia đình cậu ấy không được vui vẻ lắm, nên cậu ấy xem chúng ta như là người thân vậy, cậu ấy thật sự không vì mấy chuyện nhỏ mà giận lâu như vậy lâu, hay là cậu đã làm gì sai mà cậu không biết đó – Lan Diệp cũng mở lời.

- Sao các cậu ai cũng đứng về phía cậu ấy hết vậy?

- Bọn tớ chỉ là dựa trên những gì biết được, mà đánh giá sự việc thôi – Tiểu Hi nói.

Ngày thứ 45.

- Mọi người, chúng ta diễn lại lần cuối cùng nha, ngày mai là đến ngày diễn rồi đó. Chúng ta làm lại lần cuối cùng cho thật hoàn hảo nào.

Lớp Kim Hạ đang tập kịch trên sân khấu, để chuẩn bị cho ngày mai. Mọi người ai cũng tập trung hết mức. Kim Hạ được mọi người tin tưởng giao cho vai chính, nên xuất hiện đơn độc trên sân khấu khá nhiều. Khi Kim Hạ đang đứng trên sân khấu, chuẩn bị cho bài phát biểu kết màn của mình, thì dàn đèn phía trên cô, đột nhiên bung ốc, một con ốc đã rơi xuống, mà ốc của đèn trên cao thì không phải cỡ nhỏ, nó khá to, nên khi rơi xuống cũng khiến mọi người chú ý đến nó.

- Kim Hạ chạy đi, coi chừng trên đầu đó – Tạ Tiêu nhanh chóng hét lên, khi cảm thấy có gì đó không ổn

Kim Hạ nhìn lên phía đầu mình, cả dàn đèn gần như sắp rơi xuống, lúc này Kim Hạ đột nhiên không thể chạy được, cô nàng sợ, giật mình, hoang mang, khiến chân mềm nhũng, không thể làm gì được, cô rất muốn chạy, nhưng lại không chạy được.

“Keng….” Một con ốc nữa lại nhanh chóng rơi xuống, dàn đèn đã không còn chịu nổi nữa, đã rơi xuống, tất cả mọi người trong đoàn kịch đều hoảng hốt, mọi người dường như đều bị sự bất ngờ này làm cho đứng hình, không ai kịp phản ứng hay chạy đến cứu Kim Hạ cả. Sân khấu trong chốc lát trở thành một mớ hỗn độn, nào là thanh sắt rồi thủy tinh vỡ, tất cả trở nên vô cùng đáng sợ.

- Kim … Hạ? Kim Hạ!! – Mọi người nhìn Kim Hạ mà hốt hoảng.

------------------

[Nhật kí của Viên Kim Hạ]

Ngày thứ 36.

Hôm nay mình lại tiếp tục tập kịch, mọi thứ cũng khá suông sẻ nhỉ, không ngờ diễn kịch lại vui như vậy.

Hôm qua Tiểu Lam đến nói với mình, Lục Dịch vì mình mà mới bị thương, mà còn bị mình trách móc nữa chứ. Ôi mình đúng là đáng đánh mà, sao có thể nói với cậu ấy mấy câu đó chứ nhỉ. Thật chán bản thân quá đi. Cậu ấy tốt bụng như vậy sao có thể là người chỉ vì mấy chuyện cỏn con mà giận được chứ, tại sao mình lại nghĩ cậu ấy như vậy chứ. Nhưng mà hôm nay mình cũng đã xin lỗi rồi mà, thái độ cậu ấy như vậy là tha thứ cho mình chưa vậy? Chán mình thật, sao lại không suy nghĩ kĩ càng mà hôm đó lại trách cậu ấy như vậy chứ. Bây giờ cậu ấy giận thật rồi kìa, làm sao đây?? Thật sự không muốn như vậy đâu. Cậu đối xử lạnh nhạt với tớ như vậy, tớ thật sự rất buồn đó, xin cậu đó, đừng có như vậy nữa mà, tớ thật sự sắp khóc rồi đây ????.

.....

…..

…..

Ngày thứ 44.

Hôm nay học thể dục mệt thật, nhưng mà được ra ngoài chạy nhảy cũng thoải mái hơn là ngồi làm bài tập. Hôm nay hết Tiểu Hi lại đến Lan Diệp rồi lại Tạ Tiêu, ai cũng nói thay Lục Dịch. Nhưng đâu phải nguyên nhân từ mình đâu chứ là do cậu ấy ghét mình mà. Có nói thế nào cậu ấy cũng không tha thứ cho mình. Cậu làm vậy tớ thật sự khó chịu lắm đó. Tớ làm đủ chuyện như vậy xin lỗi cậu mà cậu vẫn chưa chịu tha thứ cho tớ sao? Mua trà sữa cho cậu, mua cá viên chiên cho cậu, nói chuyện không thể nhảm nhí hơn với cậu, vậy mà cậu vẫn không quan tâm tớ. Cậu thật sự không nhìn ra, là tớ đang thích cậu sao??

------- HẾT CHƯƠNG 5 -------

Sự im lặng đôi khi không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Con người chúng ta, đến nói còn không thể rõ ràng, thì im lặng làm sao có thể khiến đối phương hiểu? Cùng nhau đối mặt, cùng nhau nói rõ ràng mới đã giải pháp hóa giải hiểu lầm tốt nhất.

Lục Dịch của chúng ta chỉ biết nghĩ cho người khác, đến bản thân mình đau cũng không quan tâm. Cậu ấy là đang làm đúng hướng, hay là quá ngốc vậy? Cứ ngỡ sự im lặng của bản thân sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp hơn, nhưng hình như lại khiến không chỉ bản thân mà cả người khác cũng đau khổ không ít.

Còn Kim Hạ sẽ ra sao với dàn đèn đó? Lục Dịch liệu có vì vậy mà mở lòng? Chúng ta cùng nhau chờ chương tiếp theo nhé.