Chương 2: Áp Lực

Tóm tắt chương 1: : những ngày học đầu tiên của Kim Hạ bắt đầu bằng một đống bài tập, nhưng cũng không thể khiến cô nàng quên đi nổi nhớ nhà. Quen biết được những người bạn mới, cũng khiến Kim Hạ cảm thấy vui vẻ hơn. Ngày tháng sau này sẽ như thế nào? Mời mọi người đọc tiếp.

------------------------

Ngày thứ 7

Kim Hạ đã nhanh chóng hòa nhập được với mọi người, dường như hội bạn thân 6 người của Tiểu Hi và Lan Diệp trước đây, giờ đây đã không thể thiếu Kim Hạ nữa rồi.

Lát sau, Kim Hạ vào nhà vệ sinh, lúc định mở cửa ra thì phát hiện cửa đã bị khóa, Kim Hạ vỗ cửa gọi người ở ngoài, nhưng lại nghe trả lời. Bỗng chốc, một dòng nước trút thẳng xuống người cô, rồi một giọng nói vang lên.

- Biết điều thì tránh xa Lục Dịch ra, đây chỉ là cảnh cáo, lần sau,… tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đâu.

- Cô là ai vậy? Thả tôi ra

- Lý Tâm Ngọc. Trước giờ tôi dám làm dám nhận. Nhớ cho kĩ tên tôi đó.

Nói xong, Lý Tâm Ngọc cũng bỏ đi, đồng thời cũng khóa luôn cửa ngoài nhà vệ sinh lại, kèm theo bảng “Đang dọn dẹp”.

Kim Hạ đã bỏ 2 tiết học, khiến Lan Diệp và Tiểu Hi khá lo lắng.

- Kim Hạ sao lại bỏ tiết vậy chứ? – Lan Diệp hỏi

- Hay là cậu ấy không khỏe nên về kí túc xá rồi – Tiểu Hi trả lời.

- Nhưng mà nếu vậy cũng phải báo cho giáo viên chứ, cậu ấy không có báo với ai cả.

- Lát nữa về kí túc xá xem thử

- Được.

Sau giờ học, Tiểu Hi và Lan Diệp cùng nhau chạy về kí túc xá nhưng vẫn không thấy Kim Hạ, gọi điện thoại thì điện thoại lại reo ở trong phòng. Hỏi mọi người cũng không ai nhìn thấy Kim Hạ. Lan Diệp và Tiểu Hi cũng chạy quanh sân trường tìm, đang đi thì thấy đám người Lục Dịch đang chơi bóng rổ dưới sân, nên đã chạy đến hỏi thăm.

- Không thấy Kim Hạ? – Tạ Tiêu nói.

- Từ lúc ra chơi buổi chiều đến bây giờ đã không thấy cậu ấy rồi. Bọn tớ đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy.

- Hay là vậy đi, chúng ta chia nhau tìm. Mọi người để ý điện thoại, tìm được báo cho nhau

Tạ Tiêu chỉ đạo mọi người, chia nhau tìm. Tạ Tiêu và Lục Dịch đi cùng nhau, Lam Thanh Huyền và Dương Nhạc đi cùng nhau, Lan Diệp và Tiểu Hi tìm quanh khu kí túc xá một lần nữa.

- Có ai không?... Cứu tôi với…. Cứu với…. Làm ơn…. Ai cũng được…. Làm ơn… cứu tôi với….

Kim Hạ gần như đã đuối sức, cả người bị tạt nước, từ chiều đến giờ đều ướt cả người, khiến Kim Hạ cũng hơi sốt, lại thêm chứng sợ tối của cô do bị ám ảnh một vài chuyện từ lúc nhỏ nên khiến Kim Hạ càng hoản loạn hơn.

- Kim Hạ. Cậu ở trong đó đúng không? – là tiếng của Tạ Tiêu.

- Ai vậy?

- Là tôi.

- Tôi? … Tôi là ai? …. Tôi không cần biết cậu là ai. Nhưng mà xin cậu mau cứu tôi ra đi…. Tôi thật sự không chịu được nữa rồi. Đáng sợ quá.

Cửa bị khóa, Tạ Tiêu và Lục Dịch cũng không biết làm sao, Tạ Tiêu chỉ đành dùng chân đá cửa, đá vài cái cánh cửa cũng văng ra. Nhưng chân cũng khá đau, nên Tạ Tiêu náng lại một chút ở cửa xoa xoa chân mình. Cửa phòng vệ sinh của Kim Hạ thì bị chặn bởi một cây lau nhà, Lục Dịch thấy Tạ Tiêu như vậy, nên đã thay Tạ Tiêu tiến đến lấy cây lau nhà ra, rồi mở cửa cho Kim Hạ. Cửa vừa mở ra, Kim Hạ nhìn thấy Lục Dịch, liền chạy đến ôm Lục Dịch vào lòng. Lục Dịch giật bắn người, cùng không biết phải làm sao, chỉ biết đưa hai tay lên trời, giữ khoảng cách với Kim Hạ, còn Tạ Tiêu thì,… dĩ nhiên đầu bốc khói luôn rồi.

Đám người Lam Thanh Huyền nghe tiếng động đấm đá ở trên lầu, nên cũng chạy lên xem thử, và đập vào mắt họ chính là cảnh hai người đang đứng ôm nhau. Tạ Tiêu không thể đứng nhìn nữa, và chạy đến đẩy hai người ra.

- Nè, nè, nè, …. buông ra, buông ra,…. À, Kim Hạ, cậu không sao chứ?

Kim Hạ sốt từ chiều đến giờ, nên cũng không còn sức mà đứng vững, dần dần cũng khuỵu người xuống ngất xỉu. Mọi người cũng đưa Kim Hạ đến phòng y tế, Kim Hạ cũng dần hạ sốt.

--- KÍ TÚC XÁ NỮ ---

- Kim Hạ cậu không sao rồi chứ? – Tiểu Hi lo lắng hỏi.

- Không sao rồi.

- Là ai nhốt cậu lại vậy? – Lan Diệp cũng thắc mắc

- Là một người tên Lý Tâm Ngọc

- Là cậu ta? Hèn gì…

- Hèn gì cái gì?

- Cậu ta chắc là do hôm trước cậu và Lục Dịch lên hot search nên là ghen ăn tức ở, kiếm chuyện với cậu đó.

- Hot Search? À chuyện cậu ấy cõng mình sao?

- Đúng vậy. Cậu ta, học thì giỏi, nhưng bụng dạ lại xấu xa, rất hay ganh tị với người khác, chuyện cậu ấy thích Lục Dịch cả trường đều biết, con gái gì mà không biết ngại gì cả, người ta đã từ chối bao nhiêu lần rồi mà còn bám theo.

- À, có chuyện này, tại sao Lục Dịch lại là người đến tìm tớ vậy?

- Lúc không thấy cậu, bọn tớ đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được, đúng lúc gặp bọn họ, nên đã nhờ họ tìm giúp.

- Ra là vậy.

Đêm hôm đó, hình như trái tim cô gái nhỏ bất giác có chút rung động. Vào cái giây phút hoản loạn nhất, đáng sợ nhất, là cậu ấy đã đến cứu cô.

--- KÍ TÚC XÁ NAM ---

- Nè, sao lúc đó hai cậu lại ôm nhau vậy? – Lam Thanh Huyền hỏi Lục Dịch



- Cậu ấy hơi hoảng sợ nên tớ cho mượn vai một chút thôi, có gì đâu chứ.

- Haizz,… cậu á, 12 năm trời đứng gần con gái cũng chưa một lần nào, vậy mà lần này, để người ta ôm luôn,… lợi hại.

- Nói cái gì vậy chứ.

- Cũng không biết ai ác độc như vậy, nhốt Kim Hạ lại – Dương Nhạc nói

- Ngày mai nhất định phải điều tra mới được. Dám đυ.ng tới Kim Hạ của tôi sao. Chán sống rồi – Tạ Tiêu tức giận nói.

- Của cậu? Cậu ấy là của cậu từ khi nào vậy? – Lam Thanh Huyền thắc mắc.

- Từ lần đầu gặp mặt. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Mọi người nghe vậy, cũng giải tán, thật sến mà.

Ngày thứ 8

Sau giờ ra chơi, mọi người ồ ạt quay lại lớp. Chồng sách vở Kim Hạ để trên bàn vô ý bị mọi người đυ.ng rơi xuống đất, cô nàng chỉ biết thở dài mà đi nhặt lại. Vừa đứng lên thì nhìn thấy bóng người cúi xuống nhặt giúp cô. Đó là Lục Dịch. Cậu cúi người xuống, nhặt hết toàn bộ sách vở của Kim Hạ lên dưới sự ngỡ ngàng của Kim Hạ và tất cả bạn cùng lớp. Kim Hạ bối rối cũng nhanh chóng cúi người nhưng lại đúng lúc Lục Dịch cũng đứng dậy, nguyên gương mặt nam thần đập thẳng vào mắt cô, Kim Hạ lúc này không thể nào rời mắt khỏi Lục Dịch.

- Nhìn đủ chưa?

- À, xin lỗi, cảm ơn cậu.

Lục Dịch cũng không nói gì mà quay về chỗ, và dĩ nhiên anh chàng cũng không thể nào thoát khỏi sự tra khảo của đám Lam Thanh Huyền, nhưng cũng chỉ đơn giản là giúp đỡ bạn bè thôi mà.

Còn Kim Hạ ở đây, trái tim cứ đập loạn nhịp lên, “Cậu ấy đẹp trai thật!” – Kim Hạ nghĩ bụng.

Ngày thứ 10

Những ngày học tiếp theo, Kim Hạ lại tiếp tục hành trình học tập mệt mõi của mình. Nhìn bạn bè lên bảng giải bài tập mà trong lòng cô nàng cảm thấy bị đè nặng, dường như cô chẳng biết làm gì cả. Một áp lực vô hình từ từ nảy mầm trong lòng Kim Hạ, ngày một lớn dần, khiến cô thật sự khó chịu.

Mấy ngày nay, mọi thứ đối với Lục Dịch cũng rất bình thường. Nhưng hình như đối với Kim Hạ lại rất khó khăn.

Lam Thanh Huyền cũng nhanh chóng kết bạn được với Khả Hân. Khả Hân cũng khá dễ gần, cô cũng học rất giỏi, và có chí học hỏi, nên hay tìm đến Lục Dịch giúp giải bài tập, bởi Lục Dịch nếu hạng nhì, thì không ai dám nhận hạng nhất.

- Này lão Lục, tôi nói cậu nghe, rõ ràng tôi thân với Khả Hân hơn, vậy sao cậu lại luôn là người được cậu ấy tìm tới vậy. – Lam Thanh Huyền nói với Lục Dịch

- Hỏi bài thôi

- Hỏi bài thì tìm tôi cũng được vậy, sao cứ phải tìm cậu?

- Làm sao tôi biết.

Lục Dịch thật ra cũng chỉ giúp đỡ bạn bè bình thường thôi, ai hỏi bài thì trả lời, còn không thì cũng không nói chuyện gì khác với họ.

Khu bàn trên, Kim Hạ vẫn đang loay hoay giải bài tập.

- Lan Diệp à, bài này cậu làm thế nào vậy, sao tớ cứ ra sai sai sao ấy – Kim Hạ hỏi Lan Diệp.

- Kim Hạ à, bây giờ tờ phải lên phòng giáo viên một chút, cậu đi hỏi Tiểu Hi đi.

- Nhưng mà, Tiểu Hi đang bận hẹn hò rồi.

Thượng Quan Hi là thanh mai trúc mã với Dương Nhạc, dù cả hai không nói gì, luôn giữ sự trong sáng của tình bạn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều biết tâm tư của cả hai người họ.

- Vậy,… cậu tìm Lục Dịch hỏi thử đi. Cậu ấy giỏi lắm đấy.

- Hả, … Ờ được.

Kim Hạ có chần chừ một lát, rồi lại lấy hết can đảm đi hỏi bài Lục Dịch, cảm giác như chuẩn bị đi tỏ tình với crush vậy. Đến gần Lục Dịch, Kim Hạ nhìn thấy, Lục Dịch đang giảng bài cho Khả Hân, họ là đang giải câu cuối của đề, và dĩ nhiên đó là câu khó nhất. Khả Hân và Kim Hạ đều là học sinh mới, nên Kim Hạ cũng nhiều lần tự đem mình ra so sánh với Khả Hân. Có thể nói Khả Hân học rất nhanh và cũng rất giỏi, dù là học sinh mới nhưng lại khá nổi bật trong mắt thầy cô. Bất giác, Kim Hạ cảm thấy sao mình thật kém cỏi, đều là học sinh mới, mà lại có khác biệt đến vậy, người ta thì giải một lát là đến câu 50, còn mình câu 7 thôi đã như muốn điên đầu. Không biết tại sao, Kim Hạ lại đột nhiên tự ti đến vậy nữa.

- Cậu tìm tôi sao? – Lục Dịch dù đang giảng bài, nhưng vẫn nhìn thấy Kim Hạ đến gần, rồi lại đứng yên rất lâu, cảm thấy lạ nên lên tiếng hỏi.

- Thật ra, cũng không có gì đâu, các cậu tiếp tục đi.

- Cậu muốn hỏi bài sao? - Lục Dịch nhìn quyển sách cùng bộ đề Kim Hạ đang cầm, mà nói.

- À, đúng là vậy, nhưng mà ….

- Chỗ này, cứ áp dụng công thức này là được. Cậu có thể tự làm được rồi đó – Lục Dịch quay qua nói với Khả Hân

- Cảm ơn cậu – Khả Hân nói rồi cũng rời đi.

- Cậu qua đây, muốn hỏi gì – Lục Dịch nhìn Kim Hạ mà nói.

- À thật ra, câu này,… câu 7, tôi không hiểu lắm, tôi đã làm như thế này nhưng lại ra không đúng kết quả.

Lục Dịch nhìn một lượt, rồi lấy tay xoa trán, chán nản nói :

- Chỗ này là dấu trừ.

- Hả? Sao tôi lại không nhìn thấy vậy chứ.

- Cậu làm bài có thể cẩn thận một chút được không? Câu dễ như vậy, chỉ vì một dấu mà sai cả bài. Không hiểu làm sao mà cậu được nhận vào đây nữa.

Kim Hạ nghe Lục Dịch nói vậy, thật sự trong lòng cô rất buồn. Cảm giác tự ti trước Khả Hân còn chưa vơi bớt, mà còn bị Lục Dịch nói đến như vậy. Ở một môi trường mới, với cái áp lực học nặng nề như thế này, Kim Hạ thật sự cảm thấy quá tải. Kim Hạ đang là một học sinh xuất sắc, nhất nhì lớp, bây giờ lại như một cú trời giáng, đạp thẳng cô xuống học sinh trung bình trong mắt mọi người, xung quanh ai cũng giỏi, dù có cố gắng thế nào cũng không được. Kim Hạ thật sự đang rất ngột ngạt, thở thôi cũng thấy nặng nề. Cô luôn tự tin về bản thân, nhưng rồi bây giờ thì sao? Mọi sự tự tin đó đều bị ngôi trường mới này đạp xuống đất hết rồi.

Kim Hạ im lặng một hồi lâu, rồi nói “Cảm ơn” Lục Dịch, sau đó cũng chạy vội ra ngoài.

Lục Dịch thấy vậy, cũng biết mình đã quá lời, thở dài, xoa tay lên đầu, tự cảm thấy tội lỗi. Suy nghĩ vài giây, Lục Dịch cũng vội đuổi theo Kim Hạ.

- Không được khóc, không được khóc, mày tuyệt đối không được khóc. Viên Kim Hạ mày không được khóc. Người ta nói không sai, người ta chỉ nói sự thật thôi, có gì uất ức đâu mà mày phải khóc.



Vừa nói xong, Kim Hạ cũng khụy người xuống, gục đầu dưới chân mình mà khóc nức nỡ. Những ai chưa từng thật sự trải qua cái gọi là áp lực học tập, nhất định sẽ nghĩ Kim Hạ rất mít ướt, nhưng thật ra với áp lực học tập lớn như vậy, chỉ cần một chút tác động thôi cũng khiến con người ta bùng nổ tất cả ra.

Một đôi bàn chân bước nhẹ nhàng đến bên Kim Hạ, khuỵu người xuống, nhẹ nhàng nói

- Xin lỗi, tôi không cố ý nói nặng lời như vậy

Kim Hạ nghe là biết đó là Lục Dịch, cũng không có ý định ngóc đầu lên trả lời, vì cô nàng thật sự không thích để người khác thấy mình khóc.

- Tôi không sao, cậu đi đi

Lục Dịch cũng không còn biết phải nói gì nữa, nên cũng rời đi.

Ngày thứ 11

Hôm nay tâm trạng Kim Hạ cực kì không tốt. Cô thật sự bị cái gọi là áp lực học tập đè bẹp rồi. Bài kiểm tra vừa phát ra điểm cực kì thấp, bài kiểm tra vừa làm thì lại cực kì tệ, thầy cô giảng bài thì nghe không kịp, kiến thức cũ lẫn kiến thức mới đều lẫn lộn cả lên. Dù cô đã rất cố gắng, cố gắng đến sắp điên luôn rồi, nhưng vẫn không có gì cải thiện được.

- Kim Hạ, hôm nay cậu sao vậy, nhìn cậu không vui lắm – Tiểu Hi hỏi.

- Tớ không sao, chỉ hơi mệt thôi.

- Kim Hạ, thật ra nếu cậu có khó khăn gì có thể tìm bọn tớ, bọn tớ đều có thể giúp cậu. Hoặc tâm sự trong lòng, cũng có thể nói với bọn tớ. Cậu cứ như vậy sẽ thành tâm bệnh đó.

- Tớ thật sự không sao đâu, không cần lo.

- Nhưng mà Kim Hạ, cậu ….

- Được rồi, Tiểu Hi, tớ không sao, tớ còn vài bài chưa làm xong, để tớ làm xong rồi nói.

Kim Hạ không muốn than thở quá nhiều với người khác sẽ khiến người khác cảm thấy phiền, nên cũng không nói gì về áp lực học tập với bạn bè của mình, cứ thế àm giữ hết tâm sự, mệt mõi vào trong lòng tự mình chịu. Và thế là cả ngày hôm nay trôi qua, Kim Hạ vẫn luôn giữ một trạng thái chán nản, mệt mõi suốt cả ngày.

--- KÍ TÚC XÁ ---

Tối hôm đó, cô nàng đã gọi điện thoại cho mẹ mình, cô thật sự chịu hết nổi rồi, dường như tất cả đều đã bùng nổ.

- Mẹ, con muốn về nhà, con mệt lắm rồi, con chịu hết nổi rồi, con muốn về nhà. Con không muốn ở đây nữa đâu – Kim Hạ nói trong nước mắt.

- Hạ Nhi ngoan, đừng khóc, có chuyện gì nói mẹ nghe nào, ai ăn hϊếp con sao?

- Con không học được, con tệ lắm, con học không hiểu gì cả, mẹ, con muốn về nhà, con nhớ mẹ.

- Hạ Nhi, ngoan, nghe mẹ nói. Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận lợi được, con ở một môi trường mới, môi trường cao cấp hơn, sẽ khiến con ngày một tiến bộ hơn. Đừng nản Hạ Nhi, con nhất định làm được mà. Con là ai chứ. Con là Viên Kim Hạ đó.

- Không được, không được đâu, con thật sự sắp ngộp thở chết rồi. Bên cạnh con, mọi người ai cũng giỏi, chỉ có con là không biết gì hết, con đã cố gắng rất nhiều rồi, nhưng mà vẫn không được, con thật sự không muốn như vậy đâu, con muốn về trường cũ. Con muốn về nhà.

- Hạ Nhi, con phải biết, con giỏi, thì vẫn có người giỏi hơn con. Nếu bây giờ con quay về trường cũ, liệu rằng tương lai con mong muốn có còn đạt được không? Nếu bây giờ con quay về, làm Viên Kim Hạ đứng nhất nhì lớp, để rồi bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ khác, con đồng ý sao?

- Con…. không muốn, nhưng mà… con thật sự cảm thấy khó chịu lắm.

- Hạ Nhi, ngoan nghe lời mẹ, đêm này đừng học gì nữa hết, đi ngủ sớm, ổn định lại tinh thần, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Nếu như ngày mai con vẫn muốn về, mẹ sẽ lên đón con, có được không?

- Con biết rồi ạ, con sẽ suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên cô khóc than trước mẹ mình, trước giờ Kim Hạ luôn giữ vững vẻ mạnh mẽ của nữ hán tử trước mặt mọi người. Cô không muốn bất kì ai thương hại mình. Đêm đó, Kim Hạ thật sự đã dành hết tất cả sự yên tĩnh trong cuộc đời mình, để tịnh tâm suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, nhưng dường như mọi thứ đều chẳng khá hơn.

------------------

[Nhật kí của Viên Kim Hạ]

Ngày thứ 7.

Lần đầu tiên bị nhốt trong nhà vệ sinh với lý do trời ơi đất hỡi. Tại sao lại tự gây rắc rối cho mình chứ. Tất cả là tại tên đó, Lục Dịch đáng ghét, nếu không phải vì cậu, tôi đã không thê thảm như vậy rồi. Lúc đó sợ quá, nên cũng không nghĩ nhiều mà chạy lại ôm người ta luôn, ôi nghĩ lại đúng là ngại thật. Nhưng mà dù sao cũng phải cảm ơn cậu ấy, nếu không có lẽ mình chết trong đó luôn rồi. Thật đáng sợ quá điiii. Từ nay sẽ không dám đi nhà vệ sinh một mình nữa đâu!!. Ahuhuhu…..

……

……

……

Ngày thứ 11.

Hôm nay mình không học bài, mình dùng thời gian một đêm để suy nghĩ. Nhưng hình như mình đã có quyết định rồi. Vẫn là nên quay về tốt hơn. Mình thật sự mệt mõi quá rồi, ngừng mọi thứ lại trước khi tiếp tục đi sai đường. Thôi vậy, coi như là một trải nghiệm. Một trải nghiệm đáng nhớ trong đời. Ngày mai mình sẽ nộp đơn xin nghỉ học. Kết thúc cuộc sống mệt mõi này.

Nhưng mà,… mình thật sự không nỡ xa các cậu ấy. Họ chính là những người bạn thân nhất của mình ở hiện tại, ở ngôi trường này.

• Tiểu Hi, cậu ấy rất dễ thương, rất dịu dàng, không những xinh đẹp mà còn học giỏi nữa chứ. Cậu ấy luôn giúp đỡ mình, là người mình tâm sự nhiều nhất.

• Lan Diệp thì hoạt bát hơn, có thể nói là hổ báo một chút, nhưng tính tình rất tốt, luôn bảo vệ mình. Thật sự là một người bạn đáng tin cậy.

• Lam Thanh Huyền, cậu ấy khá nhây nhỉ, nhưng cũng rất dễ thương, trong lớp có cậu ấy lớp vui hơn hẳn.

• Tạ Tiêu, sao cậu ấy cứ lẽo đẽo theo mình hoài vậy, nhưng cũng không sao, cũng giúp mình được cả tá việc, còn mua đồ ăn cho mình nữa chứ.

• Dương Nhạc, cậu ấy cứ như anh già của lớp vậy, luôn suy nghĩ chững chạc, nói không với mấy trò trẻ con, nhưng có cậu ấy cũng rất tốt, mỗi lần có chuyện đều là cậu ấy đứng ra dùng lời lẽ già cõi của mình nói chuyện với giáo viên là mọi thứ đều ổn.

• Lục Dịch, cậu bạn này hả, cũng không biết có thể coi là bạn thân của mình không nữa, rất tốt bụng, học cũng rất nữa, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, im lặng, khiến người khác thấy xa lánh quá, phải chi nói nhiều hơn chút nữa, có lẽ dễ thương hơn.

Hy vọng sau này, khi mình đi rồi, mọi người vẫn có thể giữ liên lạc với mình. Mình thật sự rất thích các cậu ấy.

----- HẾT CHƯƠNG 2 ------

Áp lực học tập - Nếu kiểm soát tốt có lẽ nó sẽ trở thành động lực để chúng ta phấn đấu, nhưng nếu không thể kiểm soát được nó thì nó chính là thứ hủy hoại chúng ta. Liệu rằng Kim Hạ có thể vượt qua được các chướng ngại tâm lý, tiếp tục bước tiếp hay không? Liệu rằng ai sẽ là người kéo Kim Hạ đứng dậy? Hãy chờ đợi chương tiếp theo nhé.