Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Vũ Khí Mạnh Nhất Mạt Thế

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »


“Trung tâm thành phố?” Tần Sở lắc đầu không đồng ý, “Tôi e rằng chồng cô có khả năng cao đã chết rồi.”

“Không đâu.” Người phụ nữ mỉm cười, nhưng nụ cười của cô có chút tự lừa dối mình. “Anh ấy đã hứa rằng anh sẽ an toàn trở về với chúng tôi.”

Ánh mắt Tần Sở lướt qua vai người phụ nữ, nhìn vào trong siêu thị.

Bên trong chỉ đơn độc thắp một ngọn nến, đồ ăn được bày biện gọn gàng, có vẻ như là một nơi trú ẩn tương đối dễ chịu, trái ngược hoàn toàn với cảnh hoang tàn bên ngoài siêu thị.

Người phụ nữ nhận ra ánh mắt của Tần Sở, hơi nhích người để che đi tầm nhìn của anh. Cô liếc nhìn thùng xăng trong tay Tiểu Nhất và Tần Sở rồi nói:

"Các vị muốn ra khỏi thành à? Thành phố An Ninh đã bị phong tỏa, hiện tại nơi đó có thể nói là nội bất xuất, ngoại bất nhập."

Tần Sở cau mày: “Phong tỏa?”

"Ừm."

"Làm thế nào mà cô có được tin tức này? Cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài sao?" Tần Sở hỏi.

"Trước đây có một nhóm người tới đây đổ xăng cho xe, tôi nghe được từ miệng họ."

"Những người đó là ai?"

Người phụ nữ cố nhớ lại: “Có vẻ như họ đến từ một nơi trú ẩn gần đây. Nơi trú ẩn đó dường như có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở cho người dân, phải nói là rất đầy đủ, nhưng điều kiện để vào lại rất hà khắc”.

Tần Sở cùng người phụ nữ kia thảo luận một số tin tức khác.

Cùng lúc đó, Tiểu Nhất trông có vẻ sắp chán chết nơi khỉ ho cò gáy này rồi. Hắn đứng sang một bên, nếu không phải cắn móng tay thì cũng là buồn bực đá mấy hòn đá dưới chân, trên mặt lộ rõ biểu tình không chút hứng thú với cuộc trò chuyện giữa Tần Sở và người kia.

Hơn mười phút sau, Tần Sở cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện.

"Cô có chắc là không muốn rời đi cùng chúng tôi không?" Tần Sở hỏi lại người phụ nữ.

“Tôi muốn đi tìm chồng tôi.” Người phụ nữ khẽ mỉm cười, vẻ mặt kiên định.

Tần Sở nhướn mày, nhưng anh cũng không nói thêm nữa.

"Cảm ơn các vị đã giúp hai mẹ con tôi xua đuổi đám dị thú kia." Lời nói của người phụ nữ tràn đầy thành khẩn và biết ơn.

Cô chắp hai tay lại, sau đó đặt lòng bàn tay lên ngực, nhắm hai mắt, cúi đầu làm động tác cầu nguyện với hai người.

"Xin Chúa ban phước lành cho các vị."

Tiểu Nhất âm thầm ghi nhớ cử chỉ cầu nguyện này vào trong lòng.

Hai người xách theo bình xăng đầy ắp, xoay người rời khỏi trạm xăng hoang tàn, hướng tới chỗ đỗ xe nơi mọi người vẫn đang đợi chờ mong ngóng.

Đi được nửa đường, Tiểu Nhất đột nhiên vểnh tai lên, nói với Tần Sở: “Hình như tôi nghe thấy gì đó.”

"Tôi cũng nghe thấy, là tiếng những người bị nhiễm bệnh." Tần Sở sầm mặt, bước chân cũng nhanh hơn: "Bọn họ có thể đang gặp nguy hiểm."

Bên kia, Quý Diệp và cha con Tôn Nam đang im lặng ngồi chờ trong xe. Bầu không khí cả đoàn như bị thời gian ngưng đọng, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi Tần Sở và Tiểu Nhất quay về.

Dịch Bạch Thiên cầm súng đứng canh ngoài xe. Thần kinh của hắn căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn tứ phía, không dám thả lỏng một giây phút nào.

Đột nhiên, Tôn Hiểu Hiểu chỉ vào một bụi thạch nam cách xe không xa, hỏi Tôn Nam:

“Đó là gì thế ạ?"

"Cái gì thế?" Tôn Nam nhìn theo ánh mắt của Tôn Hiểu Hiểu, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Tôn Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói: "Giống như có gì đó đang chuyển động."

Quý Diệp cũng nhìn theo hướng đó, quả thật phát hiện có thứ gì đó đang lắc lư sau cây thạch nam.

« Chương TrướcChương Tiếp »