Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Vũ Khí Mạnh Nhất Mạt Thế

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tần Sở tắt đài trên xe, vẻ mặt mọi người trong xe đều nghiêm túc.

“Đã 50 ngày trôi qua kể từ tai nạn đó rồi sao…” Quý Diệp cười khổ, như đang nhớ lại khoảng thời gian bình thường trước ngày tận thế, “Ngày đó tôi tình cờ đến thành phố An Ninh để chuẩn bị thực hiện một ca phẫu thuật rất quan trọng.”

"Cô là bác sĩ nội khoa hay bác sĩ ngoại khoa?" Dịch Bạch Thiên hỏi cô.

"Ngoại khoa." Quý Diệp trả lời.

Tôn Nam cũng tham gia hồi tưởng, cười khô khan: “Chúng ta còn đang thảo luận về vụ nổ hôm đó với những người khác trong siêu thị. Không ai nghĩ tới…”

"Ừ, chẳng ai có thể ngờ tới..."

Nhóm người lái xe liên tục trong nhiều giờ.

Sự tò mò ban đầu của Tiểu Nhất dần dần tiêu tan, lúc này hắn chỉ dựa vào ghế, nhắm mắt lại và yên bình chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, Tiểu Nhất đã cau mày một hồi lâu, rõ ràng hắn không có một giấc mơ đẹp lắm là bao.

Chiếc xe lao về phía trước, đột nhiên, xe phanh gấp lại, quán tính khiến cơ thể Tiểu Nhất nghiêng về phía trước, thành công đánh thức hắn khỏi cơn ác mộng.

“Làm sao vậy?” Tiểu Nhất còn hơi mơ màng, hắn ngơ ngác quay sang nhìn Tần Sở.

Tần Sở dừng xe, giải thích với mọi người: “Xe hết xăng rồi. Tôi nhớ phía trước có một cây xăng, mọi người đợi chút, để tôi đi kiểm tra xem có lấy thêm được xăng không.”

Anh cởi dây an toàn, trong lúc vô tình liếc sang ghế Tiểu Nhất, Tần Sở tiện tay tháo luôn dây an toàn cho cậu.

Tiểu Nhất ngái ngủ ngáp một cái, sau đó chậm rãi xuống xe, từng bước một đi đến đứng bên cạnh Tần Sở.

“Mọi người ở lại đây.” Tần Sở nói với Quý Diệp và Tôn Nam, sau đó quay sang Dịch Bạch Thiên: “Cậu có trách nhiệm bảo vệ bọn họ.”

"Rõ, thưa đội trưởng!” Dịch Bạch Thiên gật đầu nhận lệnh.

"Đội trưởng Tần, các anh đi cẩn thận." Quý Diệp lo lắng nói.

Đôi mắt của Tiểu Nhất vẫn còn nhắm nghiền, hiển nhiên hắn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đi sau lưng Tần Sở, hai người cùng nhau đi về phía trạm xăng.

“Trạm xăng là gì?” Tiêu Dịch nhăn mũi hỏi.

"Trạm xăng chính là trạm xăng."

"Có ăn được không?"

"Được." Tần Sở không chút để ý mà trả lời.

Anh dẫn Tiểu Nhất băng qua một con đường trải nhựa rồi tiếp tục đi về phía trước. Dần dần, hình dáng trạm xăng cũng bắt đầu hiện ra trước mắt họ mộ cách mờ ảo.

"Lần trước cậu có nói là cậu luôn muốn chạy trốn, cho nên bọn họ mới nhét cái gì đó vào sau cổ cậu." Tần Sở đi phía trước, anh mở miệng bắt chuyện.

Tiểu Nhất sửng sốt một lát, mơ hồ trả lời: “Tôi nói vậy à?”

“Cậu đã nói như vậy mà.” Tần Sở liếc nhìn hắn, “Sao cậu lại muốn chạy trốn? Họ đối xử tệ với cậu à?”

Tần Sở thật sự hy vọng có thể biết nhiều hơn về thân thế của Tiểu Nhất.

"Nếu tôi nói ra thì cậu có đuổi tôi đi không?" Tiểu Nhất lộ ra vẻ mặt đáng thương.

“Không.” Tần Sở trấn an Tiểu Nhất.

Tiểu Nhất im lặng chốc lát.

"Bởi vì những tên đó muốn gϊếŧ Tiểu Nhị, Tiểu Nhị là bạn thân duy nhất của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị gϊếŧ."

"Tiểu Nhị?"

“Tiểu Nhị là một con đại bàng, người ta gọi tắt là 002.”

Tiểu Nhất hạ tông giọng, nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn không cứu được cậu ấy, lúc tôi đến thì cậu ấy đã chết rồi.”

Trong khoảnh khắc, trên khuôn mặt thanh tú của Tiểu Nhất hiện lên một tia buồn bã bi thương, đôi mắt xám tro của hắn ngập trong nước mắt. Nước mắt nhẹ nhàng lăn trên khóe mắt nhưng không rơi xuống, khiến người ta cảm thấy xoát xa đồng cảm vô cùng.

Tần Sở mím môi, tốc độ chậm lại. Anh chờ Tiểu Nhất bước bên cạnh mình, rồi trao cho anh một cái ôm dịu dàng an ủi.

"Đừng lo lắng, cậu ấy chắc chắn đã đi đến một nơi tốt hơn."

“Thật sao?"

“Ừ."

« Chương TrướcChương Tiếp »