Chương 32

"Tôi không biết, tôi nhặt ở dưới đất. Trông khá dễ thương phải không?"

Tiểu Nhất cười vui vẻ như một đứa trẻ trong sáng thuần khiết.

Tần Sở hơi nhíu mày, liếc mắt ra ghế sau - nơi cô bé Tôn Hiểu Hiểu đang ngồi một cách buồn rầu: “Đó không phải thú bông của Tôn Hiểu Hiểu sao? Trả cho em ấy đi.”

Tiểu Nhất mờ mịt hỏi: “Vì cái gì?”

“Bởi vì đó là đồ của cô bé.”

“Nhưng tôi là người nhặt được cơ mà.”

“Bộ không ai dạy cậu phải nhường nhịn người bé tuổi hơn à?” Tần Sở nghiêm khắc. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh lập tức cảm thấy hối hận.

Tiểu Nhất giận quay đầu đi, hiển nhiên không có ý định cùng Tần Sở nói chuyện nữa.

Tần Sở thở dài, vặn chìa khóa xe, nổ máy, nhắc nhở Tiểu Nhất: “Thắt dây an toàn vào.”

Tiểu Nhất hừ lạnh một tiếng, bướng bỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, làm ngơ trước lời nhắc nhở của người bên cạnh.

Tần Sở cảm thấy vô cùng bất lực, anh đành cúi người thắt dây an toàn cho Tiểu Nhất.

Trong lúc tiếp xúc gần, Tần Sở vô tình chú ý đến hàng lông mi dày của Tiểu Nhất, chúng thật dài và cong, giống như những chiếc lông vũ màu đen đang nhẹ nhàng đung đưa.

Dưới hàng lông mi ấy là một đôi mắt màu xám vốn rực sáng như ánh sao trong đêm, nhưng giờ phút này lại trông rất ảm đạm ủ rũ.

Tần Sở cảm thấy vô cùng phức tạp, anh thở dài một hơi, giọng nói cũng dịu đi một phần.

"Tôi xin lỗi vì những lời vừa nói. Nhưng cậu phải nhớ trả lại con búp bê mà cậu đã nhặt được cho cô bé nhé."

Tiểu Nhất im lặng xem xét lời đề nghị này, hắn âm thầm liếc nhìn Tần Sở, sau đó quay đầu nhìn về phía ghế sau.

Tôn Hiểu Hiểu ngồi đó, nước mắt cô bé lưng tròng, nhẹ nhàng thổn thức trong vòng tay Quý Diệp.

Tiểu Nhất nghiêng đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng tôi mới là người nhặt được cơ mà."

Song, hắn quyết định giấu thú bông dưới ghế ô tô. Ngoài hắn ra, không ai có thể tìm thấy nó được nữa.

Đoàn người cả lớn cả nhỏ chậm rãi lái xe về phía căn cứ quân sự ở thành phố An Ninh.

Trên con đường phía trước, khung cảnh hoang tàn ngoài cửa sổ khiến lòng mỗi người càng thêm nặng trĩu - những tòa nhà đổ nát, xe cộ rỉ sét, xương cốt rải rác khắp mọi nẻo đường.

Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn đó chính là những người nhiễm bệnh vẫn đang lang thang khắp nơi. Tần Sở quay tay lái, cẩn thận tránh đi những người đó, tránh gây sự chú ý.

Tiểu Nhất đã hoàn toàn thích nghi với cảm giác ngồi trên xe ô tô, cảm giác khó chịu ban đầu do say xe đã biến mất tự bao giờ.

“Cái này có thể chạm vào được không?” Hắn chỉ vào nút bấm trên bảng điều khiển, rồi quay sang hỏi Tần Sở, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Tần Sở liếc nhìn nút anh chỉ, khẽ gật đầu.

Tiểu Nhất ấn nút, ngón tay vừa chạm vào, liền có âm thanh phát ra từ loa trong xe.

"Đây là bản tin buổi sáng của thành phố An Ninh.

Năm mươi ngày đã trôi qua kể từ sự cố nổ phòng thí nghiệm, gây ra mối lo ngại rộng rãi. Đặc biệt, người dân địa phương dường như đang gặp phải các triệu chứng sinh lý kỳ lạ. Quân đội địa phương đã có động thái cách ly, kiểm soát các bệnh nhân đang dần mất khống chế về cả hành vi lẫn tinh thần.

Đồng thời, phía chính phủ kêu gọi người dân bình tĩnh, nhấn mạnh vụ việc không gây ra mối đe dọa gì lớn.

Chúng tôi sẽ tiếp tục chú ý đến diễn biến của sự việc này và cung cấp cho các bạn những báo cáo và thông tin mới nhất.

Tiếp theo đây, chúng ta sẽ cùng hướng đến trường quay công bố Giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Hành tinh Alpha..."