"Cám ơn anh, đội trưởng.” Dịch Bạch Thiên đắc thắng cười nói.
Buổi tối, Tần Sở và Dịch Bạch Thiên thay phiên nhau canh giữ bên cửa sổ.
Sau khi trải qua sự cố bất ngờ vừa rồi, những người khác dù có thế nào cũng không thể ngủ được. Họ quây quần lại thành một nhóm, ngồi dựa sát vào nhau trong đại sảnh, như một gia đình ấm cúng đang hàn huyên tâm sự, chia sẻ những câu chuyện đời thường của mình.
Ánh mắt họ thi thoảng không tự chủ được mà liếc nhìn về phía cửa sổ, mặc dù nơi đó bị chặn, nhưng những người đó cứ có cảm giác rằng phảng phất đâu đó ngoài kia, một con mắt đang âm thầm lén lút nhìn chằm chằm vào họ.
Loại cảm giác này khiến họ dựng hết cả tóc gáy, những người còn lại đều đồng loạt quay mặt đi, không dám liếc nhìn nữa.
Trong phòng có lẽ chỉ có một nhân vật không bị ảnh hưởng gì - Tiểu Nhất, người vừa nhắm mắt đã ngủ say.
"Tôi thật sự cảm thấy ghen tị với thằng nhóc này." Dịch Bạch Thiên thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa mới ló dạng, Tiểu Nhất đã bị đánh thức bởi một loạt tiếng động lớn nhỏ khác nhau.
Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh một lượt. Tiểu Nhất thấy mọi người trong phòng đang vội vã di chuyển đồ đạc, đi tới đi lui, bận rộn tới mức còn không có thời gian nói với nhau lời nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Hiểu bất ngờ hiện ra trong tầm mắt hắn, cô nhẹ nhàng nói: "Chúng ta sắp khởi hành rồi."
Tiểu Nhất dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn, mơ hồ hỏi: “Hả, sắp phải đi rồi sao?”
Tần Sở phát hiện Tiểu Nhất đã tỉnh, liền lớn tiếng gọi hắn: "Dậy sắp xếp đồ đạc đi, chuẩn bị xuất phát."
Chiếc tủ chặn cửa đã được di chuyển ra chỗ khác, Tần Sở, Quý Diệp và Tôn Nam từ tối qua đã bận rộn mang thức ăn, nước uống, một số loại thuốc, quần áo và những vật dụng khác sắp xếp lên xe.
Tiểu Nhất theo sau Tôn Hiểu Hiểu, hai người một lớn một bé dắt tay nhau ra khỏi căn chung cư và đi về hướng bãi đậu xe.
Dịch Bạch Thiên đã đứng sẵn ở chỗ đó, tay hắn cầm súng, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đề phòng bất trắc.
Hắn ta chú ý tới hai người họ, quay đầu lại hỏi Tần Sở và những người khác: "Tất cả đều có mặt đầy đủ rồi chứ?"
Tôn Nam đang đếm đồ trong cốp xe, sau đó đóng cốp lại, gật đầu với Dịch Bạch Thiên.
"Mọi thứ đã sắp xếp xong."
"Mau lên xe đi." Tần Sở hô lớn, gọi những người kia.
Họ sôi nổi mở cửa xe, lần lượt xếp hàng, chuẩn bị lên xe.
Lúc này Tôn Hiểu Hiểu nắm lấy tay Tôn Nam, vẻ mặt cô bé rối rắm nói: "Còn có bé mèo bông. Chúng ta quên mang theo em ấy rồi."
Tôn Nam nhìn xung quanh một vòng, quỳ xuống, nhẹ nhàng hỏi Tôn Hiểu Hiểu: "Không phải con vẫn luôn ôm chặt nó sao?"
Tôn Hiểu Hiểu trả lời trong nước mắt: "Con không biết, em ấy tự nhiên biến mất rồi."
Dịch Bạch Thiên quay đầu nhìn cô bé, an ủi: “Không sao đâu, khu vực an toàn có rất nhiều mèo bông, anh có thể cho em một trăm con cũng được.”
Tôn Hiểu Hiểu cúi gằm mặt, buồn bã lau nước mắt.
Tần Sở nhìn quanh, tức giận hét lên: "Tiểu Nhất đâu! Tên đó lại chạy loạn đi đâu rồi?"
"Tôi đây." Tiểu Nhất thò đầu ra khỏi ghế phụ với vẻ mặt khó hiểu hoang mang. Hắn đã lên xe từ đời nào rồi.
Tần Sở trợn mắt, có chút tức giận nói: "Cậu có thể đừng hành xử giống ma nữa được không?"
Tần Sở ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn. Anh chú ý tới Tiểu Nhất đang cầm trên tay thứ gì đó: “Đó là cái gì vậy?”