Dịch Bạch Thiên nổi giận đùng đùng. Hắn xoay người đối diện với Tiểu Nhất, thấp giọng quát: “Cậu đi đường có thể phát ra tiếng động được không? Cứ vậy thì sớm muộn gì cậu cũng hù chết người.”
“Xin lỗi?” Tiểu Nhất nghiêng đầu khó hiểu.
Dịch Bạch Thiên cố gắng tự trấn tĩnh lại bản thân, nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn không thể nguôi ngoai hoàn toàn: “Những kẻ đang quan sát có đôi mắt cực kì nhạy bén, cho dù cậu có cách xa cả hàng ngàn mét thì bọn chúng vẫn có thể nhìn thấy cậu đấy.”
“Ánh mắt sắc bén sao? Thì ra là vậy.” Tiểu Nhất đỡ cằm rơi vào trầm tư, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, sau đó cậu giơ ngón trỏ chỉ về phương hướng nào đó ngoài cửa sổ, "Đó có phải là kẻ quan sát mà cậu đã nói không?"
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, Dịch Bạch Thiên không thể nhìn thấy gì ngoài bóng đêm tĩnh mịch. Hắn kỳ quái liếc nhìn Tiểu Nhất một cái.
"Ở đâu cơ?"
“Đằng kia kìa. Đợi chút, hắn sắp tới đây rồi.”
"Vậy đó. Anh ấy sẽ đến đây sớm thôi."
Tiểu Nhất vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên có một bóng đen lướt qua, sau khung cửa sổ ngay lập tức vang lên một tiếng thét chói tai, khiến lỗ tai người ta đau nhức.
“Cẩn thận!” Tần Sở cảnh giác, vội vàng đẩy Tiểu Nhất sang một bên, tránh khỏi cửa sổ.
Sắc mặt Dịch Bạch Thiên thay đổi trong tức khắc, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn về phía ngoài cửa sổ - nơi đã phát ra tiếng thét khủng khϊếp.
Nhưng hắn chỉ thấy một con ngươi màu đỏ thẫm to lớn, sưng tấy gần như chiếm toàn bộ phần đầu bất ngờ xuất hiện bên ngoài cửa sổ, trợn trừng đang nhìn chằm chằm hắn qua khe cửa.
Trái tim Dịch Bạch Thiên đập dữ dội, dồn dập như đang đánh trống, nỗi sợ hãi nháy mắt bao trùm lấy hắn như một bóng ma, khiến cả người Dịch Bạch Thiên run rẩy kịch liệt.
Một tiếng gầm gừ trầm thấp pha chút run sợ phát ra từ cổ họng hắn: "Mẹ nó!"
Sau đó hắn ta không chút do dự giơ khẩu súng trong tay lên và bóp cò.
Tiếng “đoàng” lập tức vang lên, xoá tan bầu không khí im lặng bên trong căn phòng. Viên đạn xuyên qua vết nứt trên cửa sổ, nhắm thẳng vào đôi mắt vừa to vừa tròn kia.
Nhãn cầu đỏ lòm ngay lập tức nổ tung, máu tươi bắn ra xung quanh, nhuộm đỏ mặt đất như vừa trải qua một trận mưa máu, rơi lộp độp lên kính cửa sổ, tỏa ra mùi sắt rỉ nồng đậm.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh nặng nề của người nhiễm bệnh ngã xuống đất, mối nguy hiểm dường như tạm thời đã được giải quyết.
"Làm bố mày hết hồn!" Dịch Bạch Thiên lau mồ hôi trên trán, hai tay vẫn còn run rẩy.
“Tôi vừa mới nói nó sẽ đến đây sớm thôi mà.” Tiểu Nhất xua tay, cậu đang cố gắng xua tan mùi máu tanh tưởi hôi thối còn đọng lại ở chóp mũi.
"Lần sau cậu có thể biểu đạt rõ ràng hơn được không?!" Dịch Bạch Thiên tức giận chỉ vào hắn.
“Nhưng tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Tiểu Nhất bất mãn bước tới gần một bước, trong giọng nói tràn đầy vẻ không vui.
Lúc này, Dịch Bạch Thiên ngẩng đầu lên, hắn bỗng chợt nhận ra rằng, mặc dù hắn lớn lên cũng thuộc nhóm thanh niên trai tráng cao ráo khoẻ mạnh, ấy vậy mà Tiểu Nhất so với Dịch Bạch Thiên còn cao hơn hẳn nửa cái đầu.
Dường như tồn tại một sự tương phản không tầm thường giữa khuôn mặt thanh tú và dáng người cao gầy của Tiểu Nhất, khiến cho Dịch Bạch Thiên có cảm giác khó tả, không thể giải thích được.
"Quên đi, người lớn không so đo với trẻ con." Dịch Bạch Thiên thấp giọng lẩm bẩm.
Tần Sở chậm rãi cất thanh kiếm của vào túi đựng đao bên hông, đi tới trước mặt Dịch Bạch Thiên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn mấy cái, khen ngợi: “Bạch Thiên, cậu làm tốt lắm.”