Tần Sở trầm mặc một lát, lời nói của Tiểu Nhất càng anh nảy sinh thêm nghi ngờ.
"Cậu sẽ không thấy tôi kì quái chứ? Những người tôi đã từng gặp trước đây đều nói tôi là tên quái thai, sẽ luôn đuổi tôi đi. Tôi sợ cậu cũng đuổi tôi đi cho nên không nói cho cậu biết."
Nhìn đôi mắt ươn ướt của Tiểu Nhất, đôi mắt của Tần Sở tối sầm lại: “Tôi không thấy cậu kì quái mà cũng sẽ không đuổi cậu đi.” Hai mắt Tiểu Nhất sáng lên: “Thật sao?”
“Ừ.” Tần Sở nắm lấy tay Tiểu Nhất, tay Tiểu Nhất lạnh như băng.
"Vậy bọn họ trong miệng cậu là ai?" Tần Sở tiếp theo hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Tiểu Nhất lẩm bẩm nói: “Họ luôn mặc quần áo màu trắng và đeo mặt nạ bảo hộ, rất khó để nhìn ra họ trông như thế nào.”
"Tại sao họ lại đặt dị vật vào cổ cậu?"
"Có lẽ là bởi vì tôi luôn muốn chạy trốn." Tiểu Nhất suy đoán, "Bọn họ không muốn tôi chạy trốn."
Tần Sở nhìn chằm chằm Tiểu Nhất, trong lòng dâng lên cảm giác đồng cảm. Anh không biết trước đây Tiểu Nhất đã trải qua những gì, nhưng theo những gì mà hắn nói, quá khứ của hắn có vẻ cũng không tầm thường.
Tần Sở còn muốn dò hỏi thêm nhiều câu nữa, cho đến khi những thắc mắc về Tiểu Nhất đều hoàn toàn rõ ràng.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một âm thanh lớn từ chiếc radio đột nhiên vang lên từ phía bên kia căn phòng, cắt ngang lời nói của anh.
Đài phát thanh đang phát tin tức từ mấy trăm ngày trước với giọng đều đều:
“Sau vụ nổ ở phòng thí nghiệm quân sự cơ mật, cư dân trong khu vực địa phương đã bắt đầu có một số hành vi dị thường.
Các cơ quan chức năng liên quan đã cử chuyên gia tới điều tra, kêu gọi người dân giữ bình tĩnh, không được hoảng loạn không cần thiết.
Kết quả đánh giá sơ bộ cho thấy vụ việc không gây ra mối đe dọa đáng kể…”
Tần Sở sải bước đi tới, nhanh chóng tắt đài. Ánh mắt anh nghiêm nghị mà liếc nhìn Tôn Nam đang bật đài radio, trầm giọng nói:
“Tốt nhất là chúng ta đừng gây ra quá nhiều tiếng ồn vào ban đêm.”
Tôn Nam gãi gãi gáy, mặt tỏ vẻ xin lỗi.
"Đội trưởng Tần, thật xin lỗi, tôi tưởng có thể hiểu được một số ít thông tin ở thế giới bên ngoài, chúng ta đã bị mắc kẹt trong thành phố này hàng trăm ngày, tôi nghĩ ít nhất..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên từ cửa sổ vang lên một tiếng kêu chói tai.
Mọi người ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một đám quạ đen dày đặc như mây đen bay xẹt qua bầu trời, từng đàn từng đàn bay về phía chung cư của bọn họ.
Dịch Bách Thiên bước nhanh đến bên cửa sổ, ấn chặt hai tay vào kính, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà không chớp mắt.
Vài giây sau, Dịch Bạch Thiên lớn tiếng hét lên: "Hình như có cái gì đó đang tới!"
Tin tức này lập tức khiến mọi người lo lắng và khẩn trương, Tôn Nam ôm chặt con gái mình, trốn vào góc.
Tần Sở nhanh chóng đi tới phía sau Dịch Bạch Thiên, hai người cùng nhau nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, nhìn chằm chằm tình huống hiện tại.
Tần Sở thấp giọng hỏi: “Phát hiện thấy cái gì?”
Dịch Bạch Thiên căng thẳng, nén lại thấp giọng trả lời: “Tối quá, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Anh ta chĩa họng súng nhắm vào khe hở trên cửa sổ, ánh mắt sắc bén mà tập trung: “Nhưng… tôi nghi ngờ có người đang quan sát, trên trời đột nhiên lại có nhiều quạ bay như vậy…”
"Ai đang quan sát?"
Đột nhiên, giọng nói của Tiểu Nhất vang lên phía sau lưng của Dịch Bạch Thiên, doạ anh ta một cái phát run.