Từ một phòng nào đó vọng ra âm thanh mở cửa sổ của Dịch Bạch Thiên, sau đó anh ta bước ra ngoài, báo cáo với Tần Sở:
“Tất cả đều an toàn."
Tâm trạng của mọi người lập tức thoải mái, thả lỏng sau giây phút căng thẳng vừa rồi.
Tần Sở phủi nhẹ bụi trên ghế sô pha rồi đặt Tiểu Nhất lên ghế. Tôn Hiểu Hiểu cho Tiểu Nhất uống mấy viên thuốc.
Tôn Nam và Quý Diệp ở trong phòng tìm đồ ăn lẫn nước uống. Hai người họ lục tung tìm tòi tủ lạnh.
Tủ lạnh đã sớm bị ngắt điện từ lâu, khi bọn họ mở tủ lạnh ra, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi Quý Diệp, khiến cô vội vàng bịt chặt mũi lại, nhăn mặt nói:
“Tôi cảm thấy tốt hơn là chúng ta nên đóng nó lại.”
“Xin lỗi.” Tôn Nam xấu hổ mà cười một cái.
Tần Sở và Dịch Bạch Thiên cùng nhau hợp tác đẩy một chiếc tủ nặng. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, không mất tí sức nào mà dễ dàng trượt chiếc tủ đến vị trí gần cửa, chặn cửa lại.
Bầu trời bên ngoài dần dần bị bóng tối bao phủ, ban đêm sắp đến.
"Đội trưởng, anh có cảm thấy chúng ta có thể trốn thoát không?"
Dịch Bạch Thiên dựa vào cửa sổ, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng không châm lửa, anh đưa mắt nhìn công viên trò chơi bị bỏ hoang ngoài cửa sổ.
“Có thể.” Tần Sở không hề nao núng mà trả lời trước câu hỏi này.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Dịch Bách Thiên nhếch miệng mà cười cười.
"Đội trưởng Tần, Tiểu Nhất tỉnh rồi." Quý Diệp hét lớn ở giữa phòng khách.
Tần Sở vội vàng đi tới.
"Tần Sở?"
Tiểu Nhất mới vừa hé mở đôi mắt mông lung mơ màng, đã nhìn thấy trước mặt mình có một đôi mắt màu lam tuyệt đẹp, đang nhìn chằm chằm thật sâu vào chính hắn.
"Đã hạ sốt rồi." Quý Diệp có chút giật mình, "Cơ thể của cậu ta hồi phục rất nhanh."
Tần Sở gật đầu.
“Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?” Tần Sở nghiêng người hỏi Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có. Nhưng mà..."
“Nhưng?” Tần Sở cau mày.
“Hình như tôi mới vừa mơ thấy cậu.”
"Đội trưởng Tần, tôi đi kiểm tra tình hình của Hiểu Hiểu. Hai người cứ tự nhiên nói chuyện nhé." Quý Diệp đứng lên rời đi.
Tần Sở ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhất: “Cậu đã mơ thấy gì?”
“Tôi mơ thấy cậu còn nhỏ, vô cùng đặc biệt, cậu đang vẫy tay với tôi.” Tiểu Thiên ngây ngốc nở nụ cười, “Tôi luôn cảm thấy chúng ta chắc chắn đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.”
"Có khả năng.” Tần Sở xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của hắn,"Cậu không định kể cho tôi nghe về tình hình của bản thân mình sao? Vết thương sau gáy cậu là do cái gì vậy?"
Tiểu Nhất có vẻ giật mình, như đang sợ hãi.
“Tôi có thể không nói được không?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt Tần Sở trở nên rất khó coi: “Tôi hy vọng bây giờ cậu có thể nói cho tôi.”
Tiểu Nhất nắm lấy ngón tay cái của chính mình, nhẹ giọng nói: “Cậu sẽ không nói cho người khác biết chứ?”
"Tôi sẽ không."
"Móc nghéo tay đi?" Tiểu Nhất duỗi ngón tay út ra.
Tần Sở bất đắc dĩ móc lấy ngón tay út của hắn: "Móc nghéo rồi, bây giờ thì nói cho tôi được chưa?"
Tiểu Nhất cúi đầu do dự một chút, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt xám trong veo hiện lên vẻ vô cùng bất an.
"Rất lâu về trước, tôi đã trốn thoát khỏi tay bọn họ." Tiểu Nhất ngập ngừng nói.
Lại là họ à? “Họ” trong lời nói của Tiểu Nhất rốt cuộc là ai? Tần Sở lạnh lùng thầm nghĩ.
“Nhưng cho dù tôi có chạy trốn đi đâu thì lần nào họ cũng tìm thấy tôi. Sau đó tôi mới được biết họ đã gài thứ gì đó sau gáy tôi. Để ngăn cản họ tìm lại tôi, cho nên tôi đã lấy vật đó ra.”
Tiểu Nhất cẩn thận nói, chú ý tới nét mặt trên mặt Tần Sở.