Cuối cùng khi mọi người đến chung cư thì phát hiện cửa chung cư đã mở rộng, có vẻ những người đó đã quá vội vã để chạy thoát, không kịp đóng cửa lại.
Tần Sở bật đèn pin lên, tia sáng chiếu vào xung quanh cửa, chiếu sáng lối vào.
Bóng tối và sự im lặng bên trong chung cư đáng sợ đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, khiến tim của mỗi người đập mạnh, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Cẩn thận.” Tần Sở nhỏ giọng cảnh cáo những người khác, cõng Tiểu Nhất trên lưng, từng bước một mà tiến vào cửa chung cư.
Quý Diệp theo sát phía sau Tần Sở, cảm giác giống như có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, tóm lấy bất kỳ ai trong số họ.
Dịch Bạch Thiên cầm súng, mở sẵn chốt an toàn trên họng súng, đi về phía cuối hàng của mọi người.
Đoàn người đi dọc hành lang chung cư, đèn trong hành lang đã tắt, chỉ có ánh đèn pin của Tần Sở xuyên qua bóng tối âm u, miễn cưỡng cũng chỉ chiếu sáng một phần nhỏ trong hành lang.
Ánh sáng nhỏ bé chiếu lên từng vách tường trên hành lang, chiếu thấy được rêu xanh và nấm mốc trên mặt tường, khiến toàn bộ khung cảnh trông có vẻ u ám lẫn âm trầm.
Tôn Hiểu Hiểu che kín đôi mắt lại, nắm chặt lấy tay cha mình, đôi vai run rẩy, em không thể tin rằng đây là nơi bọn họ từng sống.
“Ở phía trước.” Tôn Nam lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói với Tần Sở.
Tần Sở gật đầu, tiếp tục dẫn mọi người đi xuyên qua hành lang, dùng ánh sáng của đèn pin soi mở đường cho bọn họ.
Đột nhiên, Quý Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, cô vấp phải thứ gì đó nhớp nháp dinh dính, suýt chút nữa là ngã lăn xuống đất.
Tôn Nam và Tôn Hiểu Hiểu ở phía sau nhanh chóng đưa tay ra, túm lấy góc áo của cô, mới giữ cô đứng vững.
Quý Diệp cuối cùng cũng đứng vững, nhưng cô vẫn đang kinh hồn bạt vía, vẫn chưa hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt, căn bản không dám suy đoán rốt cuộc vật cô vừa vấp phải là cái gì.
“Đừng lo lắng, đó chỉ là một con thú nhồi bông mà thôi.” Tần Sở ở phía trước an ủi cô.
"Ồ... ồ..." Quý Diệp cảm kích mà đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Sở, cảm xúc cũng bình tĩnh lại một chút.
Cuối cùng, mọi người cũng đã đến trước cửa nhà Tôn Nam. Tôn Nam vội vàng lấy chìa khóa ra, tra vào ổ khóa, muốn mở cửa nhà của mình.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không được suôn sẻ như vậy, ổ khóa cửa bị rỉ sét do năm tháng bào mòn, chìa khóa bị kẹt ở bên trong.
"Làm sao bây giờ?" Trong lòng Tôn Nam nóng như lửa dốt, anh ta liều mạng vặn chìa khóa, nhưng ổ khóa không có phản ứng.
"Tránh ra." Tần Sở nhắc nhở anh ta.
Tần Sở đặt Tiểu Nhất nằm xuống đất, để Tôn Nam và Quý Diệp đỡ lấy hắn. Những người khác cũng vô cùng nhanh nhẹn mà dạt ra hai bên.
Sắc mặt của Tần Sở nghiêm túc, anh nhắm thẳng vào vị trí ổ khóa, đột nhiên giơ chân lên, đá mạnh vào khóa cửa.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên khắp hành lang, cánh cửa khẽ rung lên bởi bị anh đá vào.
Anh lại đá mạnh vào ổ khóa, lần này, khóa cửa phát ra âm thanh giòn tan, ‘rắc’ một tiếng nhẹ rồi nứt ra.
Lần cuối cùng, cánh cửa rốt cuộc cũng bị đá văng ra, kêu một hồi ‘kẽo kẹt’.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra rồi sau đó cùng nhau bước vào phòng. Trong phòng bị bụi bặm bao phủ bám lấy, nhưng đồ đạc nội thất vẫn giữ hình dáng nguyên vẹn, không có tổn hại gì.
"Từ từ."
Sau khi vào phòng, Tần Sở đứng chắn trước mặt mọi người, ra hiệu cho mọi người đợi một lát. Anh ta liếc nhìn Dịch Bách Thiên, anh ấy lập tức hiểu ra, rồi đi đến từng phòng tiến hành kiểm tra.