Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Vũ Khí Mạnh Nhất Mạt Thế

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tần Sở nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn về phía Tôn Nam đang ngồi ở ghế sau.

"Anh Tôn, tối nay chúng ta nên qua đêm ở đâu?"

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người Tôn Nam.

Tôn Nam cảm thấy vô cùng căng thẳng, cổ họng khô khốc, anh ta cố gắng nuốt khan, lắp bắp nói:

"Trên đường chúng ta đi sẽ đi ngang qua nhà tôi, ở đó có vô số mấy cái chung cư mini, có lẽ chúng ta có thể ở đó một đêm. Nhưng..."

"Nhưng?" Dịch Bạch Thiên hỏi.

Tôn Nam cắn môi, lắc đầu thật mạnh: “Nhưng tôi không chắc là ở đó có an toàn không.”

"Còn bao xa?" Tần Sở bình tĩnh nói.

“Chúng ta cần băng qua vài con phố, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chúng ta có thể đến nơi trước khi trời tối.”

Tần Sở gật đầu: “Phiền anh chỉ đường cho tôi.”

Dưới sự chỉ đường của Tôn Nam, chiếc xe thong thả chạy trên đường phố, ven đường rít lên tiếng gió hiu quạnh, kèm theo tiếng bánh xe ầm ầm chạy trên mặt đất như đang nghiền ép tàn phá.

Bên ngoài cửa sổ xe là một dãy nhà bỏ hoang và những khu dân cư yên lặng, khu vực này đã từng vô cùng náo nhiệt phồn hoa, nhưng giờ đây đã biến thành một nơi im lặng chết chóc.

Ngồi trong xe, Tiểu Nhất cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa cả lên, không thể thích ứng được với những lần xe xóc lên xóc xuống.

Quý Diệp thấy vậy, từ trong hộp thuốc lấy ra một viên thuốc đưa cho Tiểu Nhất.

"Uống một viên có thể giảm triệu chứng say xe."

Tiểu Nhất không chút do dự nuốt viên thuốc vào, tuy nhiên, tác dụng của thuốc không có tác dụng gì mà ngược lại chỉ khiến hắn cảm thấy càng thêm khó chịu.

Hắn khó nhọc nhắm mắt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở trở nên gấp gáp.

"Tần Sở..." Tiểu Nhất thấp giọng thủ thỉ.

“Cậu không sao chứ?” Tần Sở đưa tay sờ trán hắn, trán nóng vô cùng, giống như đang sốt.

“Còn bao lâu nữa?” Tần Sở hỏi Tôn Nam.

“Sắp tới rồi, ngay phía trước." Tôn Nam nói.

Chung cư nằm ở một góc tương đối hẻo lánh, cao bốn tầng, cửa sổ phủ đầy mạng nhện, tường còn có một số vết nứt nhưng tổng thể tòa nhà vẫn đứng sừng sững, không đổ.

Tần Sở đỗ xe ở một nơi tương đối an toàn, mọi người nhanh chóng xuống xe, tụ tập bên ngoài ghế phụ để kiểm tra tình trạng của Tiểu Nhất.

"Thế nào?" Tần Sở hỏi Quý Diệp.

“Bây giờ thì Tiểu Nhất chỉ đang sốt bình thường, nhưng…” Quý Diệp do dự một chút, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Tần Sở: “Đội trưởng Tần, Tiểu Nhất thật sự không phải bị người nhiễm bệnh cắn sao?”

Lúc đầu những người bị nhiễm bệnh sẽ có các triệu chứng nhẹ giống như sốt cao, nôn mửa, đau đầu, ho khan và đau họng, và Tiểu Nhất đã có hai triệu chứng trong số đó - sốt và nôn mửa.

Sắc mặt của Tần Sở trở nên nghiêm trọng, bản thân anh có thể khẳng định Tiểu Nhất không bị người nhiễm bệnh cắn, nhưng những người bạn đồng hành khác thì sao?

Quý Diệp nhận ra sự khó xử của Tần Sở, khẽ mỉm cười, quay sang những người khác nói: "Vết thương của Tiểu Nhất rất có thể đã bị nhiễm trùng, chúng ta vào chung cư trước đã, để anh ấy uống chút thuốc."

Ánh mắt của Tần Sở nhìn Quý Diệp cảm kích, Quý Diệp nhẹ nhàng mà lắc đầu, tỏ ý không có gì.

Tần Sở cõng Tiểu Nhất trên lưng, đầu óc của đứa nhóc này đang vô cùng mơ hồ, không ngừng lẩm bẩm tên Tần Sở, hoặc không thì là“Tôi ghét ô tô.”

"Trong chung cư hẳn là có một ít thức ăn và nước uống." Tôn Nam ngẩng đầu nhìn chung cư nói.

"Đây chính xác là những gì chúng ta cần." Dịch Bạch Thiên nắm chắc khẩu súng, dẫn đầu phía trước.

Con đường trước chung cư bị cỏ dại bao phủ, Dịch Bạch Thiên dẫn đầu đi trước, dùng tay gạt cỏ dại sang một bên, mở ra một con đường khá bằng phẳng cho mọi người.

« Chương TrướcChương Tiếp »