Chương 25

Thời gian cấp bách, hai người vội vàng lái xe, sau ba bốn phút phóng đi, cuối cùng cũng đến được siêu thị.

Vẫn có một số người nhiễm bệnh lảng vảng quanh siêu thị, có thể là Dịch Bách Thiên xử lý xót lại.

Tần Sở tắt máy, đỗ xe trước cửa siêu thị.

Xe còn chưa dừng hẳn, Tiểu Nhất đột nhiên mở cửa, nhảy xuống xe, lao tới bên cạnh cửa siêu thị, cúi người xuống, cơ thể run rẩy, dùng hết sức mà nôn mửa.

Mọi người đang nôn nóng chờ đợi ở cửa siêu thị cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tần Sở và Tiểu Nhất đều bình an trở về.

"Bọn họ không có chuyện gì, tốt quá..." Quý Diệp nhìn Tần Sở, căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan bớt.

Sau khi Tần Sở dừng xe, mọi người bắt đầu hành động, chất tất cả thức ăn, nước uống và những vật dụng khác đã sớm chuẩn bị từ trước chất lên xe.

"Đội trưởng Tần, Tiểu Nhất có sao không đó?" Quý Diệp chú ý tới Tiểu Nhất đang nôn mửa bên cạnh.

Tần Sở đưa mắt nhìn về phía Tiểu Nhất.

Sắc mặt của Tiểu Nhất rất khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhăn thành một nhúm. Vẻ mặt có vẻ không hài lòng chút nào, giống như là đang giận dỗi hoặc là giống một em bé đang dỗi đi.

Tần Sở cười khẽ, trả lời Quý Diệp: “Cậu ấy bị say xe.”

Tiểu Nhất liếc nhìn Tần Sở, khóe miệng bĩu xuống, trong lòng có chút oán trách, nhưng loại cảm xúc này cũng không kéo dài được bao lâu.

Hắn lúng túng đi về phía Tần Sở, chỉ vào phương tiện giao thông kia đã khiến hắn chịu đau khổ như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa chúng ta ngồi ở cái kia à? Chiếc xe đó?”

Tần Sở nhướng mày, giả bộ nghiêm túc mà xem xét một hồi, sau đó nhàn nhạt đáp lại: “Không cần lên xe cũng được.”

“Thật sao?” Đôi mắt Tiểu Nhất lập tức sáng lên.

Tần Sở thở dài, cảm thấy Tiểu Nhất thật ngây thơ, không kìm được mà duỗi tay xoa xoa mái tóc xoăn của Tiểu Nhất, đồng tình nói: “Đương nhiên là giả rồi, em bé ngốc.”

Với sự giúp đỡ của Dịch Bách Thiên, Tôn Nam mang bình nước cuối cùng vào cốp xe, sau đó hét lớn gọi về phía Tần Sở:

"Đội trưởng Tần, chúng ta có thể xuất phát rồi."

“Mời cậu.” Tần Sở đích thân mở cửa ghế lái phụ cho Tiểu Nhất, đứng sang một bên, thực hiện động tác mời vào.

Tiểu Nhất hết nhìn Tần Sở rồi lại nhìn xe, sau đó cũng phải miễn cưỡng chui vào xe.

Tần Sở chăm chú quan sát động tác chậm rề rà của Tiểu Nhất, trên mặt vô tình hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy.

Tuy nhiên, sự dịu dàng này dường như chỉ tồn tại trong thời gian ngắn giống như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất ngay lập tức, thay vào đó là thói quen lạnh nhạt thờ ơ mà anh sớm đã tập thành quen.

Anh từ phía sau đẩy Tiểu Nhất một chút, thúc giục: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Đoàn người ngồi vào trong xe, bánh xe lướt vù vù ở trên mặt đường, giống như đã mở ra cánh cửa đi tới hy vọng, bọn họ chính thức dấn thân vào con đường đi đến căn cứ quân sự, tìm kiếm khu vực an toàn trong mông lung.

Trong xe, Dịch Bách Thiên cầm trên tay một tấm bản đồ thành phố đã cũ nát, dùng ngón tay tỉ mỉ chỉ vaò các tuyến đường.

"Nếu chúng ta đi đủ nhanh, chúng ta có thể đến căn cứ quân sự vào chiều mai."

"Nhưng mà ... tối nay chúng ta định qua đêm ở đâu?" Quý Diệp đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời càng lúc càng thêm tối tăm, nỗi lo trong lòng mỗi người không ngừng lan tràn.

Dịch Bạch Thiên ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Sở ở ghế lái.

"Đội trưởng? Tối nay chúng ta nghỉ ở đâu?"