Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Vũ Khí Mạnh Nhất Mạt Thế

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thật sự xin lỗi.” Tiểu Nhất nhẹ nhàng xoa xoa bả vai bị nắm chặt, mất mát mà cúi đầu xuống.

Cảm xúc của Tần Sở còn chưa hoàn toàn bình phục, anh bực bội mà xoa xoa giữa hai đầu lông mày, trách cứ Tiểu Nhất: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, cậu chỉ biết nói xin lỗi, khi nào mới có thể làm mới người ta hết lo đây?”

“Vậy tôi không nói xin lỗi nữa.” Tiểu Nhất cẩn thận mà đi tới phía sau lưng Tần Sở, kéo kéo quần áo của anh, “Tôi biết sai rồi.”

Tần Sở quay đầu, nhìn chăm chú Tiểu Nhất một lát, thở dài một hơi thật sâu.

Nhóc con này giống như một đứa trẻ con vĩnh viễn không bao giờ lớn, vào lúc gặp phải phiền phức sẽ luôn luôn bày ra một biểu cảm vô tội. Tuy rằng ngoài miệng hắn nói “Thật sự xin lỗi” nhưng chỉ sợ trong lòng hắn căn bản còn chẳng biết bản thân sai ở chỗ nào.

“Thật giống như chú hồ ly nhỏ.” Tần Sở tự giễu mà thầm nghĩ.

Cuối cùng, anh vẫn cùng hành động với nhóc con Tiểu Nhất này. Bọn họ thong thả băng qua con đường nhỏ chật hẹp, đi tới lối vào bãi đỗ xe. Nhìn vào phía sâu trong bãi đỗ xe, bên trong bị bóng đen bao phủ, không có chút ánh sáng nào chiếu vào.

“Đi theo phía sau tôi.” Tần Sở cảnh báo ngắn gọn người phía sau.

Tiểu Nhất nghe theo chỉ thị Tần Sở, nắm chặt lấy góc áo anh, tiếp bước đi sát phía sau.

Hai người đi vào bãi đỗ xe, vô cùng cẩn thận mà bước xuống dọc theo sườn núi, mấy viên đá nhỏ phát ra âm thanh cọ xát rất thỏ theo chân hai người.

Trải qua khoảng chừng một phút đi bộ, bọn họ cuối cùng cũng bước vào được chỗ sâu trong bãi đỗ xe.

“Lạnh quá.” Tiểu Nhất dùng sức quấn chặt quần áo của mình.

Bên trong bãi đỗ xe vô cùng tối tăm, một mảng đen tối âm u bao phủ bốn phía, toả ra bầu không khí âm trầm làm người ta bất an.

Ở trong những cái góc tối đen ấy thi thoảng phát ra âm thanh sột soạt, giống như động vật đang phun lưỡi, khiến người ta sởn tóc gáy, dựng đứng lông tơ.

“Xem ra chúng ta đã xông vào sào huyệt của những kẻ nghe ngóng.”

Tần Sở cẩn thận mà nhìn bốn phía chung quanh, bờ môi của hắn mím lại, cằm hơi hơi căng chặt.

Anh mở đèn pin cầm theo bên người, dùng để chiếu sáng con đường phía trước.

Chùm sáng xuyên qua màn tối hắc ám, chiếu sáng những chiếc ô tô bị hỏng hóc vứt bỏ trong bãi đỗ xe, những miếng sắt vụn đó dường như đã bị một lớp tro bụi thật dày bao phủ.

Tiểu Nhất đi theo sau lưng Tần Sở một bước không rời, con ngươi màu xám của hắn chuyển động nhìn khắp nơi.

“Việc cấp bách hiện giờ là tìm được xe.”

Tần Sở cầm theo đèn pin, căn cứ vào biển số xe Tôn Nam cung cấp mà tìm tòi giữa những chiếc xe bị bụi bặm bao phủ, ánh mắt không ngừng nhìn thẳng.

Đã qua mấy trăm ngày, không biết chiếc xe còn có thể khởi động nữa hay không nhưng Tần Sở vẫn cứ ôm ấp một tia hy vọng mờ mịt.

Tiểu Nhất mô phỏng hành động của Tần Sở, nhanh chóng quét mắt qua từng chiếc xe. Đột nhiên, ánh mắt của hắn tạm dừng ở một bóng ma bên trong bãi đỗ xe.

Khu vực kia bị bóng tối bao phủ, khó có thể phân biệt. Nhưng mà, giữa mảng tối đen ấy, hắn đã nhận ra sự khác thường, giống như đang có cái gì đó thong thả bước tới gần bọn họ.

Tiểu Nhất nhìn chằm chằm vào cái bóng ma kia, cẩn thận kéo tay áo Tần Sở, trong thanh âm mang theo sự nghi ngờ:

“Tần Sở, bên kia có người đi tới.”

“Người?”

Tần Sở cau mày, anh nhìn theo phương hướng Tiểu Nhất chỉ nhưng cái gì cũng không thấy, chỉ có một mảng tối đen hắc ám tĩnh mịch.

Tần Sở giơ đèn pin lên, chiếu về hướng bóng ma. Chùm sáng nháy mắt xuyên qua bóng tối, chiếu sáng khu vực kia.

« Chương TrướcChương Tiếp »