(Từ đây mình sẽ đổi cách xưng hô, cậu-anh)
“Tiên sinh, cậu ta đã không còn trở ngại gì rồi, nhịp tim cũng đã ổn định trở lại.”
“Cậu ta bệnh gì?”
“Tạm thời chưa kiểm tra ra được, các chỉ số trên người cậu ta đều bình thường, nhưng quả thật nhịp tim đã ngừng đập một khoảng thời gian.”
“Có thể xuất viện chưa?”
“Có thể, nhưng tình hình cậu ta chưa ổn định, đợi cậu ta tỉnh lại rồi cho xuất viên cũng không muộn.”
“Phiền phức, cứ làm thủ tục xuất viện đi, tôi không có thời gian theo hầu cậu ta, nếu cậu ta thật sự không được thì cứ để cho chết đi, đừng làm phiền tôi.”
Giọng nói xa lạ mơ hồ vang bên tai, Phương Huyên
mơ mơ màng màng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn ngọn đèn sáng rực trên đầu. Giật giật đầu, cảm giác đầu rất nặng, chỉ có thể nghiêng một góc nhỏ, lại
nhìn
thấy bóng người nhạt nhòa ở bốn phía.
Phương Huyên cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là một màu trắng, những người nói chuyện vừa nãy đâu rồi?
Đây là nơi ở của chủ nhà mới à? Chắc là trong lúc mình hôn mê, đã bị người ta đưa đi rồi. Chẳng lẽ đây là số phận của mình sao?
Phụ thân, Huyên Nhi đi rồi sẽ không bao giờ được trở lại nữa, nếu đã bán đi, người yên tâm, Huyên Nhi sẽ thật an phận, sẽ không tạo phiền phức cho Phương gia, sẽ giữ phận với ông chủ, không làm mất mặt Phương gia.
Phương Huyên từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt qua mang tai, thấm vào tóc rồi biến mất. Một lần nữa, cậu rơi vào trong bóng tối.
Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa thì mình đã không còn ở trong căn phòng trắng xóa kia nữa, chẳng lẽ cậu nằm mơ?
Cậu chống đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó bắt đầu ngơ ngác nhìn xung quanh.
Từng đồ vật ở đây đều kỳ lạ, hoàn toàn không hề xuất hiện trong trí nhớ của cậu. Giống như cái giường cậu đang ngồi lên vậy, thật mềm mại, không biết nó được làm từ thứ gì, hẳn là rất quý.
Căn phòng này rất lớn, lớn hơn cả căn phòng cậu ở trước năm tám tuổi nữa. Đúng rồi, khi đó cậu vẫn là nhị thiếu gia được mọi người yêu thương chiều chuộng, được ở trong căn phòng to nhất, mặc y phục đẹp nhất, ăn những món ăn ngon nhất, nhưng mà sau đó…
Dù sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, phụ mẫu tìm cho cậu một gia đình tốt thế này thì cũng đã rất yêu thương cậu rồi, cậu không nên oán trách bọn họ, như vậy sẽ biến thành đứa bé hư, sau đó có khi sẽ lại mất hết tất cả.
Không được, cậu phải là đứa bé ngoan, như vậy mọi người trong gia đình mới sẽ thương cậu hơn một chút, nếu sau này cậu có làm sai thì cũng không tới mức bị nhốt lại bỏ đói.
Cậu lại đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, hài lòng cong cong khóe môi, xem ra chủ nhà rất thích cậu, nếu không cũng sẽ không cho cậu ở một nơi vừa đẹp vừa ấm áp thế này, sau này phải chăm chỉ làm việc cho thật tốt mới được.
Tông Hiệu Đông nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngồi ngơ ngác ở trong camera giám sát. Khóe môi hiện lên một nụ cười ác liệt, gõ gõ điếu thuốc kẹp trên tay, khẽ híp mắt lại.
“Phương Huyên ơi Phương Huyên, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay của tôi rồi. Tôi đã nói mà, sẽ có một ngày cậu quỳ xuống chân tôi, liếc gót giày của tôi, nhìn xem, không phải cậu đã tự coi mình là một con điếm đưa tới chỗ tôi rồi đó sao? Vậy thì để xem tôi chơi đùa con điếm cậu như thế nào.”
Tông Hiệu Đông nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh một đứa bé trai ôm một con chó đã chết, gào khóc trong đêm mưa.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đàn ông tiến vào.
“Tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng bữa ngay hay không ạ?”
“Ừ.”
Tông Hiệu Đông mở mắt ra, nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Vậy có cần bưng lên cho người trong phòng kia một phần không?”
“Bưng lên đi!”
Người đàn ông cung kính lui ra ngoài, Tông Hiệu Đông quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên làm Phương Huyên giật bắn người, sau đó lại sợ hãi lui vào một góc, vòng hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Cửa phòng mở ra, người hầu gái tiến vào, trên tay còn cầm theo một khay thức ăn.
“Tiên sinh bảo mang lên cho cậu, mời dùng.”
Đặt khay thức ăn lên trên bàn trà nhỏ, người hầu gái liếc nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Phương Huyên nhìn bóng dáng người hầu gái biến mất sau cánh cửa mới thả lỏng người ra, đưa mắt nhìn khay thức ăn ở trên bàn.
Đột nhiên, trong bụng vang lên mấy tiếng ọt ọt ọt. Cậu xấu hổ ôm lấy bụng mình, từ nãy cậu đã cảm thấy rất đói, nhưng lại không dám đi ra ngoài tìm thức ăn, cậu sợ mình chưa làm việc đã đi tìm cái ăn, lỡ như bị người ta bắt gặp sẽ bị nhốt lại, nói không chừng còn bị đánh, cho nên cậu vẫn an phận ngồi ở trên giường, chờ người ta tới phân phó công việc để làm.
Thật không ngờ, ông chủ lại sai người đưa đồ ăn tới cho cậu, hơn nữa trông còn rất ngon, chủ nhà mới có vẻ là một người tốt, đối xử với hạ nhân cũng rất rộng rãi.
Khẽ nhích từng chút tới chỗ đặt khay thức ăn, hương thơm của đồ ăn khiến cậu nhịn không được mà nuốt nước bọt, ngồi xuống ghế, cậu kinh ngạc phát hiện cái ghế cũng thật mềm, ngồi rất thoải mái, nhúng nhúng một cái, thật vui.
Tầm mắt của cậu lại nhìn về phía khay
thức ăn, cầm đũa lên, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, thật ngon.
Cậu không thể kiềm chế được mà bắt đầu ăn ngấu nghiến các món còn lại, đây thật sự là món ăn ngon nhất mà cậu được ăn. Trước giờ cậu chỉ toàn được ăn đồ ăn dư thừa, cơm canh nóng hổi thế này đã rất lâu rất lâu cậu mới được ăn. Vừa ăn cậu vừa biết ơn chủ nhà mới nhiều hơn, thầm nghĩ sau này phải làm việc thật nhiều để báo đáp người ta.