“Cái gì?” Hai người phụ nữ đồng thanh hét lên.
“Con nói bậy, con muốn lừa mẹ để mẹ chấp nhận cậu ta có phải không, đừng hòng!” Bà không tin, trên đời này làm gì có chuyện đàn ông mang thai hi hữu như vậy chứ.
“Mẹ biết con sẽ không nói dối lừa mẹ mà, con có thể lấy giấy xét nghiệm cho mẹ xem, hoặc là mẹ có thể sờ bụng em ấy cảm nhận thai máy.”
Kiều Tâm ở bên cạnh đã hưng phấn không chịu nổi, đời hủ như cô cũng chỉ mong được một lần nhìn thấy nam nam sinh con mà thôi, thật không ngờ đã đợi được ngày này.
“Đúng đó cô, hay là để con qua sờ thử giúp cô nha.” Cô vươn tay về phía bụng cậu. Nhưng nửa đường đã bị mẹ Tông chụp lấy.
“Cháu của cô cô sẽ tự sờ, cần gì con giúp.”
Nói xong, bà đứng dậy, đi qua ngồi bên cạnh cậu, cậu hơi nép người vào người anh.
“Đừng sợ, cho mẹ sờ một chút đi, dù sao cũng là bà nội của con, nên để hai bà cháu giao lưu.” Ừ, tốt nhất nên dính mẹ một chút, như vậy anh và Huyên Nhi có thể đi du lịch chỉ hai người rồi.
Bà nhìn con trai một cái, lại nhìn Phương Huyên một cái, chậm rãi để tay lên trên cái bụng đã nhô ra của cậu.
Một phút sau, bé con cũng phối hợp đạp một cái, làm bà giật cả mình.
Bà nhìn cái bụng của Phương Huyên không rời mắt, “Thật sự có sao, không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ lạ đến vậy.”
Kiều tâm ở bên kia đã đứng ngồi không yên, “Em bé có đạp không cô, để con qua sờ thử…”
Sau đó liền bị ánh mắt như dao của Tông Hiệu Đông chém đứt, ỉu xìu ngồi yên lại chỗ cũ.
Anh Tông chỉ dịu dàng với mình tiểu mỹ nhân thôi à, cô mới không cần người đàn ông lạnh như băng này làm chồng của mình đâu.
Bên này, mẹ Phương khẽ thở dài, đưa tay vuốt vuốt bụng của Phương Huyên, “Đứa nhỏ ngốc này, sao không chịu nối sớm, làm hại bà già này trở thành mẹ chồng ác độc đánh đuổi con dâu với cháu nội.”
Tông Hiệu Đông muốn tát vào mặt mình một cái, cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, là đây chứ đâu, bàn tay cứ vuốt bụng vợ mình kia thật chướng mắt muốn chết.
Mẹ Phương liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt con trai mình, khẽ hừ một tiếng, “Con trừng cái gì, đây là cháu của mẹ, mẹ không được sờ sao?”
“Nhưng đây là bụng của vợ con, cháu của mẹ vẫn chưa ra đời đâu.” Anh đưa tay phủ lên bụng cậu.
“Cái thằng nhóc này thật là…”
Bà nhìn sang Phương Huyên, mỉm cười nắm lấy tay của cậu, “Xin lỗi con, lúc nãy mẹ hơi nóng tính, không làm con sợ chứ?”
Cậu lắc đầu, “Không có thưa di, dì.”
“Dì cái gì, gọi mẹ đi.”
Cậu đưa mắt nhìn sang anh, anh sờ đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, “Gọi mẹ đi.”
Cậu quay lại nhìn bà, nghiêm túc gọi một tiếng: “Mẹ.”
Bà bật cười, vỗ vỗ tay cậu, “Ngoan, đứa nhỏ ngoan.”
Sau đó lại nhìn con trai, “Con mau rước người ta vào nhà đi, đừng để người ta sinh con cho con rồi mà vẫn không danh không phận.”
“Em ấy mới mười tám, vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, đợi em ấy sinh xong cũng đủ tuổi rồi, đến lúc đó đăng ký xong rồi tổ chức đám cưới luôn một thể.”
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Em đã hai mươi mốt tuổi rồi mà nha, em đủ tuổi rồi.”
Trong lúc vô tình, cậu đã tìm thấy túi đồ của “Phương Huyên” kia, trong đó có giấy tờ tùy thân, ghi rõ cậu đã hơn hai mươi mốt tuổi rồi.
Anh sửng sốt nhìn cậu, sau đó lại bật cười thật to: “Ha ha, vậy được, ngày mai anh dẫn em đi đăng ký, em sinh xong chúng ta sẽ lập tức làm đám cưới, có được không?”
Cậu ngượng ngùng mỉm cười nhìn anh rồi gật đầu một cái, để lại hai người phụ nữ nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Hai người phụ nữ hứng khởi cùng đi vào bếp, nói là muốn nấu ăn tẩm bổ cho cậu và đứa nhỏ. Đương nhiên là mẹ Tông nấu, còn Kiều Tâm ở bên cạnh ăn vụng rồi.
Phương Huyên cũng muốn giúp, nhưng mẹ Tông nhất quyết không cho, không còn cách nào, cậu đành ngồi ở bên cạnh nhặt rau giúp bà, nhìn bộ dạng nhu mì hiền dịu của cậu bà càng thêm yêu thích, ngẫm lại, cưới vợ phải cưới vợ hiền, đứa nhỏ này tuy hơi ngốc một chút, nhưng được cái ngoan ngoãn, lại chịu khó, có lẽ bởi vì như vậy mới có thể kéo được trái tim của Đông, lần này con trai bà lời rồi.
Cậu có điều do dự trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi mẹ Tông, “Sao hôm nay dì Trần không tới ạ?”
Mẹ Tông nói: “Bà ấy bị xe quẹt, chân bị gãy, mẹ cho bà ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Cậu khẽ gật đầu một cái, lát nữa mình sẽ xin phép ông xã cho mình tới thăm dì Trần mới được.
Kiều Tâm ở bên cạnh ăn dưa chuột, nhìn cậu yên lặng nhặt rau, bèn kéo ghế sang ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi: “Này, cậu và anh Tông quen nhau thế nào vậy?”
Phương Huyên không quen người lạ dựa vào mình quá sát, cho nên có hơi ngửa ra sau, mẹ Tông thấy vậy liền mắng cô: “Con dựa sát như vậy làm gì, làm thằng bé sợ kìa.”
“Ồ.” Kiều Tâm ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu chờ câu trả lời, mà mẹ Tông vừa nấu ăn vừa nói, “Mẹ cũng muốn biết đó.”
Phương Huyên lúng túng không biết làm sao, cậu đâu thể kể chuyện mình từ thời đại khác tới đây, chắc chắn mọi người sẽ coi cậu là bệnh nhân tâm thần mất.
Đúng lúc, Tông Hiệu Đông từ bên ngoài tiến vào, thấy Phương Huyên đang lộ vẻ khó xử, bèn đi lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cậu chưa kịp trả lời thì Kiều Tâm ở bên cạnh đã nhanh miệng nói: “Em với cô đang hỏi anh và bé Huyên làm sao quen biết nhau nha.”
Tông Hiệu Đông đưa tay sờ cằm một cái rồi bật cười xoa đầu cậu, “Là vô tình nhặt được.”
Kiều Tâm bĩu môi, “Anh coi cậu ấy là đồ ăn sao, vô tình nhặt được?”
Mẹ Tông cũng quay sang trách cứ, “Đúng đó, nhặt cái gì mà nhặt, con trai nhà người ta nuôi lớn để con nhặt sao?”
Anh bất đắc dĩ nói: “Đúng là nhặt được mà, từ trên trời rơi xuống, là duyên trời định đó, phải không Huyên Nhi?”
Phương Huyên phối hợp “Ừm” một tiếng.
Kiều Tâm vội nhảy ra xa, đặt chéo hai tay trước ngực, “Cự tuyệt ăn cẩu lương, tổn thương lòng tự trọng của FA sẽ bị tử hình.”
Mẹ Tông điểm trán cô một cái, “Nếu biết tổn thương thì mau tìm bạn trai đi, suốt ngày chỉ lo ăn với ngủ thì ma nào dám tới.” Sau đó quay sang Phương Huyên, cười gượng nói, “Những lời mẹ nói lúc nãy con đừng để trong lòng, vốn mẹ có ý định để nó lấy Đông rồi sinh đứa nhỏ thật, nhưng nó căn bản quá ngốc, mà cũng vì Đông quá lề mề, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có ý định cưới vợ sinh con làm mẹ sốt hết cả ruột, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này thôi.”
Phương Huyên vội lắc đầu, “Không có, con không trách mẹ mà.”
Bà mỉm cười, “Cũng là con ngoan nhất.”
Kiều Tâm tiếp lời, “Huyên à, tôi cũng không có ý định cướp chồng cậu đâu, tôi cũng bất đắc dĩ thôi à, cậu đừng xa lánh tôi nha.”
Phương Huyên mỉm cười lại lắc đầu, “Sẽ không đâu, cô rất tốt, sau này nhất định sẽ tìm được một người tốt.”
“Ai, bé Huyên thật đáng yêu, để chị Tâm ôm một cái nào.” Cô giang tay ra định lao vào ôm cậu một cái, chưa kịp ôm thì mũi đã đập vào một thứ gì đó rất cứng làm cô đau đến mức liên tục la oái oái.
Nhìn lại thì thấy anh đang giơ cánh tay của mình ra, dùng sức siết nắm đấm lại làm cơ và gân nổi lên, trông vô cùng rắn chắc, thảo nào làm mũi cô sắp gãy luôn.
Cô giậm chân, “Cô à, coi anh ấy ăn hϊếp con kìa, con đã không được đẹp rồi, nếu bị gãy mũi nữa thì ai dám lấy con chứ, hu hu.”
Phương Huyên thấy cô muốn khóc liền muốn đứng dậy đi qua xem, nhưng lại bị Tông Hiệu Đông cản lại, “Cô ta giả bộ thôi.”
“A?” Cậu mở to mắt nhìn cô.
Mẹ Tông không chút để ý cười nhạo, “Đến cả mẹ nó sờ cháu nội mà nó cũng ghen, con lại muốn ôm vợ nó, nó không quăng con đi đã là may lắm rồi.”
Một câu nói của bà khiến Tông Hiệu Đông không nhịn được mà bật cười, Phương Huyên thấy vậy cũng cười theo. Hôm nay cả nhà đều vui vẻ.