Hắn sống trên mảnh đất đắt đỏ bật nhất đế quốc, ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà, giống như một vị vua đứng trên cao cai quản tất cả.
Tiêu Minh Nguyệt lịch sự mở tay nắm cửa dẫn Ellis vào nhà.
Căn phòng được trang trí rất đơn giản, với tông màu chủ đạo là những tông ấm, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Ellis nhìn xung quanh, cậu phát hiện nơi này không hề có sự xuất hiện của người máy gia dụng, căn phòng vô cùng yên tĩnh khi thiếu đi âm thanh di chuyển làm việc của người máy.
Sau khi thay quần áo xong, Tiêu Minh Nguyệt tự tay nấu cho Ellis một bát mì trứng, nước dùng tuy có chút nhạt nhẽo nhưng Ellis cũng chẳng hề phàn nàn mà ăn sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Cậu ngồi đối diện Tiêu Minh Nguyệt, nam nhân cầm bát canh, dùng cái miệng nhỏ nhắn uống một ít, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào. Ellis thỉnh thoảng liếc nhìn hắn với ánh mắt tò mò thuần túy.
Tiêu Minh Nguyệt bị nhìn đến lỗ tai đỏ bừng.
Uống xong bát canh hắn cũng không rời đi ngay mà chỉ đẩy chén ra, dùng tay trái chống mặt, lẳng lặng nhìn người thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên với gương mặt non nớt đang cuối mặt xuống ăn mì, chóp mũi bao phũ một lớp mồ hôi mỏng vì nóng.
Ánh đèn ấp ám chiếu xuống khiến khung cảnh xung quanh như một bức tranh tuyệt đẹp, trong lòng Tiêu Minh Nguyệt có cảm giác thỏa mãn một cách lạ kỳ.
Lúc trước hắn còn có chút bất mãn vì sự xúc động nhất thời của mình, nhưng ngay lúc này cảm xúc ấy đã tan biến thành mây khói, một ý nghĩ nào đó càng trở nên rõ ràng và vững chắc hơn.
Nhưng em ấy sẽ nguyện ý sao? Tiêu Minh Nguyệt có chút không xác định.
Từ chối yêu cầu giúp đỡ của Ellis, Tiêu Minh Nguyệt dọn dẹp bát đĩa một cách nhanh chóng, một bên rửa tay một bên nghĩ, tiếp theo phải nói như thế nào để em ấy khó lòng từ chối.
Rửa tay xong, hắn nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang ngồi trên sô pha, trong tay ôm cái gối hình mèo đáng yêu, dáng ngồi thẳng tắp.
Tiêu Minh Nguyệt khoanh tay, để lưng dựa vào tường, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của thiến niên trên sô pha. Giống như thiếu niên có sức hút vô cùng mãnh liệt đối với hắn, hắn có thể giữ tư thế này thật lâu, nhìn mãi mà không chán.
Vào lúc đó, Tiêu Minh Nguyệt không muốn nói bất cứ điều gì. Hắn muốn tiến gần cậu hơn những cũng muốn giữ một khoảng cách nhất định giữa cả hai. Như vậy cũng là quá đủ đối với hắn.
Ellis quay đầu, chớp mắt hỏi: "Không tiếp tục sao?"
Tiêu Minh Nguyệt nhẹ giọng: "Tiếp tục cái gì?"
Ellis nói: "Làʍ t̠ìиɦ." Giọng nói thực bình tĩnh "Đây không phải là điều ngài muốn sao?"
Không, không phải.
Bỗng Tiêu Minh Nguyệt ý thức được, thứ hắn muốn không chỉ là làʍ t̠ìиɦ.
Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh Ellis, cậu quay đầu nhìn hắn.
Tiêu Minh Nguyệt nắm lấy tay của cậu thiếu niên trong lòng nghĩ thầm: Ta muốn được ở bên em, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta muốn bao dưỡng em."
Ellis nhướng mày, trong lòng không hề tức giận, mà chỉ là hơi kinh ngạc. ánh mắt của Tiêu Minh Nguyệt vô cùng nghiêm túc, chuyên chú. Người bị hắn nhìn với ánh mắt như vậy rất khó để từ chối yêu cầu của hắn. 𝑵ha𝔫h 𝔫hấ𝘵 𝘵ại ﹢ Tr ùmTr𝑢𝘆ệ𝔫.V𝔫 ﹢
Ellis suy nghĩ một hồi bèn hỏi: "Yêu cầu cụ thể là gì?"
Đôi bàn tay nắm chặt thiến niên dần được thả lỏng, hắn thở một hơi nhẹ nhõm, lại mỉm cười: "Ừ... em phải có mặt lúc ta nhớ em, phải luôn ở cùng ta, còn phải có thêm một số hành động tiếp xúc thân mật..." hắn như nghĩ đến gì đó, tâm tình thật tốt mà cong môi, nốt lệ chí dưới mắt cũng theo đó mà trở nên lấp lánh.
Nhất thời Ellis không biết phải đáp lời như thế nào, lại không nỡ từ chối trước nụ cười xinh đẹp kia, nhưng cậu vẫn nói: "Vậy... ngài sẽ cho ta cái gì?"
Tiêu Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, nhìn chăm chú vào Ellis, dù khóe miệng vẫn tươi cười nhưng ý cười đã biến mất: "Rất nhiều."
Giọng điệu hắn chắc chắn, như không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần Ellis đưa ra yêu cầu thì hắn có thể thõa mãn cậu ngay lập tức.
Ellis cười khẽ, nhẹ lắc đầu: "Không. Ta xin phép từ chối yêu cầu của ngài."
Nụ cười của Tiêu Minh Nguyệt chợt tắt, khi không cười gương mặt của hắn trở nên vô cùng lạnh nhạt, mày hơi nhăn lại, một lát sau hắn hỏi: "Vì sao?"
Ellis không hề hoảng sợ, ngược lại ánh mắt càng trở nên nhu hòa: "Thứ ta muốn, ngài không cho được."
"Em muốn thứ gì?" Tiêu Minh Nguyệt lập tức hỏi.
Ellis không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, như không tiếng động mà hỏi: nhất định phải biết sao?
Tiêu Minh Nguyệt gắt gao nắm chặt lấy đôi bàn tay của người đối diện, hắn dùng lực lớn đến mức khiến năm ngón tay Ellis phát đau. Dù vậy Ellis vẫn không phản ứng, cũng không rút tay về.
Cuối cùng Ellis vẫn nói: "Tự do."
Phạm vi câu trả lời rộng đến mức có thể nói là vô nghĩa.
Tiêu Minh Nguyệt nghĩ:... Nếu như vậy có lẽ ta thực sự không thể cho em, ngược lại ta càng muốn cướp đi sự tự do của em.
Nhưng điều này cũng không khiến hắn từ bỏ Ellis, nó chỉ làm hắn càng hứng thú với thiếu niên trước mắt.
Hắn muốn chiếm đoạt tất cả, vùi cậu thiếu niên xin đẹp này vào chiếc lòng giam mà hắn tạo ra. Đây chính là bản năng của Alpha, bản năng đã khắc sâu vào trong xương tủy của Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt gật đầu nhưng vẫn nói: " Ta sẽ không từ bỏ em."
Hắn đưa tay chạm lên mặt của Ellis: "Đêm nay em ngủ lại đi, mưa quá lớn, nếu ra ngoài sẽ bị ướt hết." hắn ngước lên nhận lấy ánh mắt trêu chọc của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, trước khi em đồng ý thì ta sẽ không chạm vào em đâu."
Ellis nhìn xuống đôi tay dang nắm chặt lấy mình nói một cách trêu đùa: "Vậy này là như thế nào?"
Tiêu Minh Nguyệt nhìn xuống hai đôi tay đang nắm lấy nhau cười ngọt ngào: "Phải tận hưởng một chút ngon ngọt trước đã."