Chương 23: Qua đêm trong nhà hoang

Vũ Tuyết Lam tìm được mảnh vải trong nhà đem ra thấm nước mưa để lau chỗ bàn và giường, ra hiên nàng hứng nước mưa, đang đứng thì Võ Thần chạy lại giật lấy miếng vải: “Để ta, để ta, tướng công thì nên làm mấy việc nặng này, nàng lại chỗ Võ Phong ngồi đi, để ta lau.” Nghe lời hắn Vũ Tuyết Lam lại chỗ Võ Phong phủi sạch chiếc ghế để ngồi.

Võ Thần, một mình hắn lau dọn với tốc độ nhanh chóng, hắn khỏe mà.

“Huynh nay sao siêng bất thường thế, có cần đệ phụ không?”

“Ta từ giờ vẫn siêng mà, đệ cứ ngồi đó tí nữa có việc của đệ.” Lau phút chốc thì xong, lại chỗ Võ Phong hắn nói: “Giờ đến việc của đệ đây.”

“Sao ca, huynh muốn ta làm gì?”

“Việc của đệ rất đơn giản, chỉ là ngủ dưới sàn thôi, chiếc giường kia chỉ đủ hai người nên ta và Tuyết Lam sẽ nằm cùng nhau trên đó.”

Võ Phong liếc mắt sang Vũ Tuyết Lam: “Tỷ đồng ý không?”

“Ta có thể ngủ dưới sàn, ta quen rồi, vả lại sàn này sàn gỗ còn tốt chán, hai huynh đệ cứ ngủ trên giường đi, việc gì thì nhường ta chứ mấy việc nhỏ này không cần đâu.”

“Ý chết, thế sao được, nàng nghĩ ta là loại người gì mà lại để một vị cô nương xinh đẹp như nàng ngủ dưới sàn kia chứ, hơn nữa nàng còn là nương tử của ta, nàng ngủ dưới sàn thì người đau, người lạnh là ta.”

Võ Phong kéo tay Võ Thần: “Huynh phải ngủ với đệ dưới này, để Tuyết Lam tỷ ngủ trên giường.”

“Cứ theo ý nó đi, rồi đêm khuya hai người ngủ say mình lên cũng được, vậy đi.” Võ Thần nghĩ.

“Ừ vậy để bọn ta ngủ dưới này nàng lên giường đi.” Võ Thần nói.

“Không hối hận chứ, vậy ta ngủ trên giường nha, nếu thấy khó chịu thì cứ đổi với ta.” Vũ Tuyết Lam bước lại chỗ giường nằm xuống. Võ Phong lại chỗ bàn thổi tắt cây nến rồi nằm cùng Võ Thần dưới sàn.

— QUẢNG CÁO —

“Võ Thần, sao hai huynh đệ huynh lại muốn đến Thần Tiên Cảnh vậy?”

“Nàng chưa ngủ sao? Được rồi, thì ta muốn đi để biết nhiều thứ, có được nhiều điều mới mẻ, và đặc biệt là đi tìm con dâu về cho mẹ ta.”

“Sao huynh không nói luôn là nhiều...” Võ Phong chưa kịp nói dứt câu thì bị Võ Thần dùng tay bụm miệng.

“Thôi ta ngủ đây, chúng ta còn nhiều thời gian từ từ sẽ biết về huynh.” Vũ Tuyết Lam nói dứt lời thì một tiếng sấm nổ to vang trời chớp sáng cả một vùng. Võ Thần nhân cơ hội này hét lên: “Cứu ta.”

Vũ Tuyết Lam nghe tiếng hét giật mình ngồi dậy. Võ Thần, hắn phóng lên giường ôm lấy Vũ Tuyết Lam, gục đầu vào vai nàng như rằng bản thân đang rất sợ hãi.

Vũ Tuyết Lam nghĩ rằng hắn thật sự sợ sấm nên dùng tay vỗ nhẹ vào lưng hắn: ‘Không sao, chỉ là tiếng sấm thôi, huynh cứ xem nó như là nhạc của thiên lôi ấy.”

“Mình là thằng chó, sao lại lừa một cô gái lương thiện kia chứ. Mà thôi kệ, ôm tí đã.” Võ thần nghĩ.

Võ Phong nhìn về hướng võ Thần: “Huynh…” Chưa nói được gì thì bắt được ánh mắt và gương mặt Võ Thần đang liếc đảo như muốn nói: “Đệ đừng nói gì, không thì chết ta, xin đệ.”

“Huynh đừng sợ, chỉ là tiếng sấm thôi.” Võ Phong nói, phía chỗ giường Võ Thần thở phào nhẹ nhõm. Tiếng sấm ngưng Võ Thần vẫn không chịu buông tay, Vũ Tuyết Lam có ý đẩy ra nhưng hắn vẫn cố giữ chặt, Vũ Tuyết Lam lên giọng: “Nể tình huynh sợ nên ta mới không nói gì, giờ không còn sấm nữa thì đừng có lợi dụng ta. Buông ra đi.”

“Nương tử, nàng không thấy ấm khi ta ôm nàng sao?”

“Ta không lạnh.” Võ Thần từ từ thả tay ra, miệng lằm bằm: “Được rồi, ta thả ra, nương tử vô tình.”

“Huynh nói gì?” Vũ Tuyết Lam hỏi.

— QUẢNG CÁO —

“Ta có nói gì đâu.” Hắn lại chỗ sàn nằm bên cạnh Võ Phong.

Đểm khuya vắng lặng, trong căn nhà gỗ, hai người ngủ ngon chỉ có một người là trằn trọc khó ngủ, Võ Thần nhẹ nhàng đi ra ngoài giải quyết nỗi buồn, trong lòng nhiều suy nghĩ hỗn loạn: “Hay mình nhân lúc đêm khuya lên giường nàng ấy nằm, ôm được tí nữa, ngày mai thì cố tình dậy muộn, nàng ấy sẽ nghĩ ta nhầm nên không muốn nhắc lại, và rồi sẽ tha thứ cho ta. Liệu có được không đây, nhưng nàng ấy là một cô gái thông minh, không được, lần trước đã một lần rồi lần này lặp lại chắc mình chẳng còn cơ hội nữa.” Hắn ngước mặt lên trời: “Trời ơi! Sao có một cô gái thôi lại khó tới mức này?” Giải tỏa tâm trạng xong thì hắn vào lại nhà, khẽ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Võ Phong, không dằn vặt nữa, hắn chìm vào giấc ngủ.

Nằm một lát Võ Thần có xích thân thể lại cạnh giường Vũ Tuyết Lam, hắn suy nghĩ: “Nằm gần như này có vẻ tốt hơn rồi, có chút hơi ấm.” Đột nhiên cánh tay Vũ Tuyết Lam rũ xuống khỏi giường.

“Ôi bàn tay kìa, mình nắm chắc không sao nhỉ.” Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Vũ Tuyết Lam.

“Sao tay nàng ấy lại nhiều vết cắt thế này nhỉ, chắc là lăn lộn giang hồ nhiều nên mới như này, chỉ là sao tim ta lại có chút nhói lên thế này.” Suy nghĩ một lát thì hắn chìm vào giấc ngủ nhưng tay vẫn nắm chặt tay Vũ Tuyết Lam.

Trời sáng, người tỉnh dậy đầu tiên lại là Võ Phong, cậu đến bên cạnh Võ Thần thì thầm vào tai hắn: “Ca ca tỉnh dậy đi, huynh đang làm cái quái gì thế?” Vừa nói cậu vừa lay người Võ Thần, hắn giật mình dậy thả vội tay Vũ Tuyết Lam ra.

“Ta…Ta chỉ là…”

“Thôi huynh không cần nói nữa, đừng để tỷ ấy biết.” Võ Thần gục nhẹ đầu. Vừa lúc Vũ Tuyết Lam tỉnh dậy: “Mọi người dậy rồi à. Đêm qua ta mơ thấy có một con thú hoang cứ cắn bàn tay ta không dứt ra được nên sáng nay dậy thấy mỏi thế nào ấy.”

Võ Phong cười: “Thế tỷ mơ thấy con gì thế?”

“Ờ thì con gì đấy lạ lắm, giống thú mà cũng không giống, nói chung không nhớ rõ lắm.”

“Con chết tiệt đó sao lại vào giấc mơ của nương tử kia chứ, ta mà ở trong giấc mơ của nàng thì nó chết chắc.”

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ.

— QUẢNG CÁO —

“Được rồi, mọi người ăn chút lương khô đi rồi chúng ta lên đường tiếp.” Võ Phong nói.

Cả ba người ngồi ăn lương khô, Võ Thần nói: “Chúng ta đi thêm một đoạn là tới khu rừng có sương độc, nhưng giờ là trời sáng, nàng nói là buổi tối mới không có sương độc vậy chúng ta phải nghỉ ngoài khu rừng đợi đến tối ư? Mà tối thì lại không thấy đường đi.”

“Ta cũng chỉ nghe nói thôi chứ không biết thực hư như thế nào.”

“Đệ nghĩ lời đồn không hợp lý đâu, thông thường thì mặt trời lên sẽ làm tan sương, sao có thể là ban ngày có sương, ban đêm không có.”

“Những điều kỳ lạ chúng ta chưa biết còn nhiều. Ta rất giỏi về ngưng thở, do vậy khi đến khu rừng ta sẽ vào quan sát trước, nếu có gì không ổn thì chúng ta đợi đến tối để vượt qua.” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Thần đưa ánh mắt đảo qua Vũ Tuyết Lam: “Hai người nghĩ ta đi đường vòng thì thế nào?”

“Ta nghĩ chúng ta không rõ đường đi, nếu không đi theo bản đồ sẽ rất dễ bị lạc, vả lại đường vòng cũng không biết là sẽ có những điều kinh khủng gì.” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Phong giọng hơi có chút nản: “Đúng là một nơi kỳ lạ, đường đi cũng lạ kỳ. Thôi được rồi tới bìa rừng ta tính tiếp đi, giờ thì lên đường thôi.”

Ba người cùng nhau lên đường, đi được hơn một giờ thì tới bìa rừng, Vũ Tuyết Lam đưa tay cản bước hai người kia: “Hai người ở đây, để ta vào xem trước.” Vũ Tuyết Lam lấy chiếc khăn che mặt mình lại, vừa quay đi thì Võ Thần nắm tay lôi lại: “Nàng phải cẩn thận nhé!”

Vũ Tuyết Lam phủi tay Võ Thần: “Yên tâm đi, ta đây ngủ dưới sông còn được ấy, không sao đâu.”